Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 306 - Hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học



Chương 306: Hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài họcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh không xem vào mắt Kha Hồng, ánh mắt đó thật là đáng sợ, chẳng khác nào lão yêu quái, hắn lớn tiếng hô: "Tất cả tổ sư của Lăng Tiêu phái đều đội trời đạp đất, quang minh lỗi lạc, lòng dạ rộng lớn, quan tâm hậu bối đầy đủ, tuyệt đối không bao giờ đối xử với hậu bối như vậy.""Cho nên, ta hoàn toàn có lý do tin tưởng, tổ sư nhất định là đang nói đùa với ta."Kha Hồng ngạc nhiên, không ngờ trước mặt ông cụ mà tiểu tử này có thể giữ vững sự bình tĩnh, không sợ hãi chút nào.Còn nịnh hót nữa chứ.Quả nhiên là một tiểu tử thú vị.Trong mắt Kha Hồng hiện nét cười, nhưng vẫn nghiêm mặt, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi nói ta đang nói đùa với ngươi?""Không dám giết ngươi?"Nếu không có những lời này, Lữ Thiếu Khanh không dám xác định.Nhưng vừa nghe ông cụ nói vậy, trong lòng hắn đã có nắm chắc bảy tám phần rồi.Muốn giết thì đã tung một chưởng chụp chết hắn từ lâu rồi, đâu có nói thêm nhiều như vậy làm gì.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh từ từ trấn định lại, sau khi trấn định lại hắn cảm thấy áp lực Kha Hồng mang đến cho mình cũng không lớn mấy.Hắn cười hì hì nói với Kha Hồng: "Tổ sư, người muốn giết ta thì chỉ cần động ngón tay là được."Sau đó, Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng tung tuyệt kĩ tổ truyền của Thiên Ngự Phong, nói sang chuyện khác.Hai mắt hắn xoay vòng, nói sang chuyện khác: "Không biết lần này tổ sư gọi ta tới muốn dặn dò gì?""Chỉ cần tổ sư mở miệng, dù cho có khó như lên trời, ta cũng nhất định sẽ nghĩ cách hoàn thành."Kha Hồng sống lâu như vậy, sớm đã là nhân tinh.Chút mưu kế nhỏ ấy của Lữ Thiếu Khanh đương nhiên không thể gạt được ông cụ.Ông cụ lạnh lùng cười: "Đừng có nói sang chuyện khác, ta còn chưa tính sổ với ngươi kìa."Lữ Thiếu Khanh vội vàng khen ông cụ, tươi cười rạng rỡ: "Tổ sư, người đúng là mắt sáng như đuốc, cái gì cũng không thể gạt được người.""Bội phục bội phục, tổ sư quả đúng là tấm gương của chúng ta mà.""Ha ha..."Kha Hồng càng ngày càng cảm thấy thú vị, đã lâu không gặp được tiểu bối thú vị như vậy rồi.Ông cụ cười ha hả: "Ngươi cho là ngươi nịnh ta thì ta sẽ không so đo với ngươi nữa hả?"Lữ Thiếu Khanh thấy hình như Kha Hồng là hạ quyết tâm muốn dạy cho hắn một bài học rồi.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Không thể nào, tổ sư, ta nói khô cả cổ họng, người hoàn toàn không thay đổi suy nghĩ hả?""Sao người còn nhỏ mọn hơn cả chưởng môn vậy?"Ngu Sưởng nằm cũng trúng đạn bên cạnh nhịn không được mắng to: "Đồ khốn, không được nói bậy."Ta nhỏ mọn hồi nào?Toàn là tên khốn ngươi nói xiên nói xằngBây giờ, người trên giang hồ đều đã bắt đầu tung tin vịt, nói ta nhỏ nhen rồi.Cứ đợi đấy, đến lúc đó ta nhất định phải cho ngươi một trận.Kha Hồng nghe hắn nói mình lòng dạ hẹp hòi, chẳng những không phủ nhận, còn sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, ta chính là người lòng dạ hẹp hòi đó."Sau khi nói xong, khuôn mặt ông cụ trở nên dữ tợn, phẫn nộ, cả bộ râu trắng bóng cũng bay lên: "Thằng nhóc khốn kiếp, ngươi là cái người đầu tiên dám gọi ta là lão đầu.""Cũng là hậu bối đầu tiên dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta.""Hôm nay ta không cho ngươi một trận, mặt mũi của ta biết giấu đi đâu?"Lữ Thiếu Khanh không nói gì, tổ sư, đúng là một người lòng dạ hẹp hòi.Được rồi, nhận mệnh vậy.Trước mặt tổ sư, sư phụ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, không giúp được hắn.Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, nói với Kha Hồng: "Tổ sư, người đánh nhẹ thôi."Kha Hồng nhìn Lữ Thiếu Khanh không định phản kháng, đã chuẩn bị chịu phạt.Kha Hồng cảm thấy không biết xuống tay thế nào.Ông cụ còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ nghĩ cách mặt dày mày dạn mà phản kháng, không nghĩ tới lại nhận mệnh nhanh như vậy.Còn việc phải xử lý Lữ Thiếu Khanh thế nào, ông cụ còn chưa nghĩ ra.Thật là xấu hổ.Ông cụ ngẩng đầu lên, hỏi đám người Ngu Sưởng: "Các ngươi cảm thấy ta nên dạy bảo hắn như thế nào?""Dùng một cái tát đánh chết hắn, hay là dùng một đầu ngón tay nghiền chết hắn?"Mấy người Ngu Sưởng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.Tổ sư dạy dỗ hậu bối mà cũng phải thỉnh giáo người khác sao?Kế Ngôn mở miệng đề nghị: "Đánh đòn, sư phụ thường xuyên làm vậy."Lữ Thiếu Khanh giận dữ, mở to mắt, mắng to Kế Ngôn: "Đáng giận, huynh đứng về phe nào? Phản đồ..."Kha Hồng cười ha hả: "Hay lắm, cũng lâu lắm ta không đánh mông của tiểu bối rồi…"Lữ Thiếu Khanh nhe răng, sờ mông, biểu cảm u uất.Hắn bị Thiều Thừa đánh mông không ít lần, nhưng Thiều Thừa chỉ đánh bình thường, không đau bao nhiêu.Tổ sư Kha Hồng thì khác, ông cụ chẳng những dùng sức đánh, lại còn dùng linh lực.Đánh sưng mông của Lữ Thiếu Khanh lên rồi.Giống như lần trước Lữ Thiếu Khanh chơi xấu với Kế Ngôn, đánh một quyền lên mặt Kế Ngôn, sưng cả ngày mới khỏi.Mông Lữ Thiếu Khanh sưng vù lên, đi đường cũng bất tiện.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn một cách hung dữ: "Phản đồ."Khóe miệng Kế Ngôn hơi cong lên, rất là đắc ý."Ngày thường kiêu căng quá thì sẽ có kết cục như vậy."Bình thường, cũng chỉ có Thiều Thừa có thể hoàn toàn trấn áp được Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù là Kế Ngôn hắn ta, trừ phi sử dụng toàn lực, nếu không cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Lúc đám người chưởng môn muốn dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh, sư phụ luôn cản lại. Nhiều nhất chỉ có thể mắng chửi Lữ Thiếu Khanh mà thôi, đừng hòng ra tay được.Bây giờ một vị tổ sư xuất hiện, bối phận cao hơn hẳn sư phụ, đừng nói đánh Lữ Thiếu Khanh, cho dù muốn giết Lữ Thiếu Khanh, sư phụ cũng không có cách nào.Xem như thêm một người có thể trị được Lữ Thiếu Khanh rồi.Lữ Thiếu Khanh rất là khó chịu, mông như vậy toàn là vì Kế Ngôn.Đại sư huynh gì chứ, chuyên nghề phá đám.

Bạn cần đăng nhập để bình luận