Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2243: Chương 2243

Chương 2243: Chương 2243Chương 2243: Chương 2243
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Trong không gian có ba động vô hình.
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh tối sầm, tất cả âm thanh lập tức biến mất.
Gia Cát Huân tức thì bị dọa đến mức tỉnh táo lại.
"A.”
Đầu tiên nàng ta rít lên một tiếng, nhưng lập tức nhớ ra cái gì đó, vội vàng che miệng mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng nàng ta không nhịn được mà sợ hãi, vì đến âm thanh của mình cũng không nghe được.
Chẳng những nàng ta đã trở thành phàm nhân, hiện tại còn trở thành kẻ câm và điếc. Hai mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên, trước mắt xuất hiện đồ án Thái Cực.
Bỗng nhiên hắn thấy một luồng sáng không thể nhìn rõ quang mang, dường như giữa thiên địa chỉ còn sót lại nguồn ánh sáng này.
Nói cách khác, các quy tắc khác trong thiên địa đầu biến mất, chỉ còn lại một quy tắc này. Quy tắc bóng tối!
Một cách lặng lẽ, Hoang thần loại trừ hết các quy tắc thiên địa khác, chỉ để lại một quy tắc bóng tối.
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu. Em gái ngươi!
Khủng bố như vậy sao? Trong quy tắc này, chỉ có Hoang thần có thể phát huy được thực lực, những người khác thì không, trừ phi cũng có thể thích ứng được với loại quy tắc này. Ngay khi Lữ Thiếu Khanh cùng Gia Cát Huân không nhìn được, không nghe được gì, một ánh sáng trăng lóe lên.
Trên bầu trời chợt lóe ra ánh sáng vạch phá bóng tối.
Âm một tiếng cực lớn, bầu trời khôi phục lại như ban đầu.
Trong ánh sáng, bóng tối dần tiêu tán, thủy linh bắt đầu phản kích.
Cũng là phản kích, phong bạo võ hình huyền hóa thành một xúc tu nhẹ nhang rung lên. Thiên địa gào thét cuồng phong trở thành một thế giới gió.
Trong cơn bão ẩn tàng một cố sức mạnh, nó đi tới đâu, bất kỳ thứ gì cũng đầu bị xé tan tành.
Không gian xung quanh Hoang thần lần lượt sụp đổ, sức mạnh vô tận phá hủy tất thảy.
“Hừ!”
Hoang thần hừ lạnh một tiếng, bão lốc đầy tời tiêu tán, sương mù màu đen lại lần nữa tràn ngập khắp nơi. Thủy linh và Hoang thần giao thủ khiến cho Vô Thủy chỉ cảnh này lại bị phá hủy một lần nữa.
Âm thanh của Hoang thần quanh quấn: “Đi ra ngoài đánh một trận!”
Đề nghị này, thủy linh cầu còn không được.
Dù sao thì Vô Thủy chi cảnh cũng là nhà của hư không phong linh, phá hủy nơi này nó cũng khóc thét.
Chẳng mấy chốc, Vô Thủy chỉ cảnh đã khôi phục lại bình tính. Sâu trong hư không xa xôi truyền đến chấn động kinh khủng.
Thủy linh và Hoang thần biến mất, nơi này chỉ còn một mảnh hồn độn, cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
Không có tí âm thanh nào, thậm chí cả gió cũng không có lấy một sợi, dường như đây là một thế giới chết vậy. “Có thể thắng sao?” Gia Cát Huân tới gần, bàng hoàng hỏi.
Không phải nàng ta tệ, mà là vì kẻ địch quá kinh khủng. Tồn tại Đại Thừa kỳ đấy, cho dù chỉ là khí tức tỏa ra thôi cũng đủ để hủy thiên diệt địa. Nếu không phải có Lữ Thiếu Khanh che chở, với thực lực của mình nàng ta đã tan thành mây khói từ lâu.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Ai biết? Hy vọng nó thắng.”
Nói thực ra trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng không chắc chắn.
Khí tức Hoang thần bộc lộ ra rất mạnh, dù ban đầu có yếu hơn thủy linh một chút nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không cho rằng phần thắng của Hoang thần thấp.
Lai lịch của Hoang thần quá quỷ dị và kinh khủng, nhưng thủy linh cũng là sinh vật viễn cổ.
Nhưng hư không phong linh lại không giỏi chiến đấu, nếu không cũng đã không bị Hoang thần áp chế cần hắn ra tay giúp đỡ.
Lữ Thiếu Khanh chắp tay trước ngực, nghiêm túc cầu nguyện với bầu trời trên đỉnh đầu: “Thủy linh nhất định phải thắng đó, không thể thắng cũng phải lưỡng bại câu thương, tốt nhất là cùng Hoang thần đồng quy vu tận.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Gia Cát Huân lại hỏi.
Thế cục hiện tại, trong lòng Gia Cát Huân không nghĩ ra bất kỳ ý định nào, cũng chỉ có thể dựa vào Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, vung tay lên, mang theo nàng ta bay lên phi thẳng về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận