Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1367: Sư huynh Hóa Thần, ta xem thường đám Nguyên Anh tép riu các ngươi

Chương 1367: Sư huynh Hóa Thần, ta xem thường đám Nguyên Anh tép riu các ngươiChương 1367: Sư huynh Hóa Thần, ta xem thường đám Nguyên Anh tép riu các ngươi
Tương Tư Tiên và Tả Điệp không còn gì để nói.
Đại ca, miệng ngươi có vấn đề à?
Có biết "chỉ là" tức là sao không?
Trước mặt ngươi là quái vật Nguyên Anh kỳ đấy, chính ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ, mà ngươi dám dùng từ "chỉ là"?
Có người cuồng vọng như thế sao?
Tương Tư Tiên nhíu mày, không nhịn được mà thì thầm hỏi: "Y muội muội, Mộc công tử muốn làm gì?"
"Kêu quái vật ra là để chọc giận nó sao?"
"Không cần đâu!" "Quái vật đến đây vốn là vì nhắm vào chúng ta mà."
Tế thần triệu hoán đám quái vật ra là vì thực lực của bọn họ quá thấp, Tế thần khinh thường ra tay.
Để đám quái vật cấp thấp này xử lý bọn họ.
Không cần Lữ Thiếu Khanh chọc giận, bọn quái vật cũng sẽ xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Ngược lại, làm như thế lại rất bất lợi với bọn họ.
"Chọc giận quái vật, đến khi ấy chúng ta muốn chạy trốn sẽ khó hơn."
Tả Điệp liên tục gật đầu, cũng muốn Lữ Thiếu Khanh ngậm miệng lại.
"Hắn nghĩ quẩn rồi sao? Một con quái vật đã khó đối phó rồi, thế mà còn kêu gào muốn nhiều quái vật hơn. Nghĩ gì không biết?"
Tả Điệp không hiểu nổi cách làm của Lữ Thiếu Khanh, theo như nàng ta thì đây là hành động não tàn.
Đơn đấu không muốn, còn muốn cùng đối phương quần ẩu à?
Đồ đần cũng sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.
Tiêu Y lại lắc đầu, vẫn tràn đầy lòng tin vào Lữ Thiêu Khanh: "Nhị sư huynh làm vậy là có lý do của mình. Yên tâm đi, Nhị sư huynh chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa."
Quái vật hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Quái vật là quái vật, chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, cảm thấy mình bị khinh thị coi thường thì phẫn nộ gầm lên giận dữ, chớp mắt một cái, thân thể cường hãn như muốn phá nát hư không đã lao tưới trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Móng vuốt sắc nhọn lóe sáng, mãnh liệt chộp tới Lữ Thiếu Khanh, có vẻ rất muốn bóp hắn nát bét.
Ánh mắt của quái vật vừa dữ tợn vừa đắc ý, một trảo này vồ xuống, chắc chắn đầu của Lữ Thiếu Khanh sẽ bị nó đập nát.
Thậm chí nó còn nhìn được hình ảnh cái đầu với màu máu đỏ tươi và màu trắng của óc trộn lẫn, bay ra, bắn máu khắp nơi.
Nhưng một khắc sau, trước mắt nó tối sầm lại. Một nắm đấm xuất hiện ngay trước mặt.
Nụ cười biến mất, quái vật có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị nắm đấm rắn chắc kia đấm trúng.
Oành! Quái vật rất nhanh, nhưng tốc độ của Lữ Thiếu Khanh còn nhanh hơn.
Hắn nện lên quái vật bằng sức nặng ngàn cân, với thế sét đánh lôi đình.
Một tiếng vang cực lớn, máu đen vẩy ra.
Quái vật Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín bị Lữ Thiếu Khanh nện cho nổ đầu chỉ với một quyền.
Máu đen văng ra đầy trời.
Thi thể quái vật không đầu quăng lên, Lữ Thiếu Khanh lại lăng không bổ thêm một kiếm.
Giữa không trung, trước vô số đôi mắt chăm chú nhìn của đám quái vật, nó biến thành vô số mảnh vỡ bắn khắp mặt đất.
Một con quái vật Nguyên Anh tâng chín cứ như thế mà bị xử lý, đến hài cốt cũng không còn.
Cho dù là đám quái vật tàn bạo cũng chết sững ra.
Trạng diện lặng ngắt như tờ.
Lữ Thiếu Khanh thu kiếm, thu quyền, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí tức vô địch chấn nhiếp toàn trường.
Hắn quét mắt qua đám quái vật, chậm rãi nói: "Ta nói rồi, một con quái vật không phải là đối thủ của ta."
"Tới nhiều một chút đi." Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh truyền ra, đám quái vật rối loạn tưng bừng, con nào con nấy đều nhìn hắn chằm chằm.
Ngàn ngàn vạn vạn quái vật vô cùng vô tận tập hợp lại, che khuất cả bầu trời, tỏa ra màn sương mù màu đen như có thể thôn phệ cả thế giới.
Đôi mắt đỏ như hòn than của chúng nhìn chằm chằm vào một người, uy áp ngập trời, áp lực kinh khủng, đủ để khiến cho một người hoàn toàn vỡ nát từ linh hồn đến nhục thân.
Nhưng hiện tại bọn chúng đều kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù là bọn chúng là yêu quái, dù chúng không có lý trí, lúc này cũng sợ cứng người.
Một quyền đã đánh nổ một Nguyên Anh tầng chín, một hiệp đánh nó tan tành thành mây khói.
Một quyền, chấn nhiếp đám quái vật này.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng hết hồn.
Một quyền đánh nổ một quái vật cường đại như thế, đang nói đùa à?
Hay là con quái vật bị đánh nổ kia là hàng rởm, không chịu nổi một đòn?
Có chuyện phi lý như thế sao?
Tương Tư Tiên và Tả Điệp không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Y thấy phản ứng của hai người thì hết sức hài lòng, rất thích dáng vẻ chưa từng thấy sự đời này của họ, cười lên hà hà không thôi: "Nhị sư huynh đã nói rồi, quái vật không đáng sợ, đều là hàng rởm."
Loại quái vật này chỉ biết dựa vào nhục thân cường hãn, không biết lợi dụng linh lực như nhân loại.
Tổ chức Thí Thần đều là tu sĩ nhân tộc, nhưng lại là tu sĩ nhân tộc đã bị bỏ lại hơn ngàn năm, rất ít công pháp truyền thừa, công pháp cao minh lại càng ít hơn nữa.
Đối mặt với quái vật sẽ rất phí sức. Nhưng với mấy người Lữ Thiếu Khanh, quái vật này rất yếu.
Lữ Thiếu Khanh vô địch lứa cùng tuổi hiện đã là Nguyên Anh tầng chín, ngoại trừ Hóa Thần, dù người cùng cảnh giới có tới cũng không phải đối thủ của hẳn.
Huống chi vừa rồi quái vật còn không thèm để Lữ Thiếu Khanh vào mắt, cũng không ngờ hắn lại cường hãn đến thế.
Vì sự chủ quan mà phải trả cái giá bằng chính mạng sống của mình.
Tương Tư Tiên cùng Tả Điệp kinh ngạc xong thì nhìn sang Lữ Thiếu Khanh một cái, trong lòng tràn ngập kính sợ, và vẫn lo lắng.
"Dù đánh bại được một con quái vật Nguyên Anh, nhưng bọn chúng còn rất nhiều." "Mộc công tử còn muốn từng bước đánh chúng sao?"
"Hay hắn không để bọn chúng vào mắt, muốn xử lý luôn một mẻ?"
Tương Tư Tiên lo lắng đầy mặt, nói: "Nhiều quái vật lắm, chỉ sợ Mộc công tử chủ quan lại chịu thiệt."
Tiêu Y vẫn trước sau như một tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, khoát khoát tay an ủi Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, yên tâm đi, Nhị sư huynh sẽ không làm loạn."
Tả Điệp chỉ vào quái vật, nói: "Xem kìa, quái vật Nguyên Anh lại ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận