Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1280: Mục tiêu không phải Huyền Thổ thành?

Chương 1280: Mục tiêu không phải Huyền Thổ thành?Chương 1280: Mục tiêu không phải Huyền Thổ thành?
Tiêu Y khẽ giật mình, cẩn thận cảm thụ một phen, hoàn toàn chính xác.
Nơi này quá mức yên tĩnh, không hề có chút sinh khí, thậm chí có thể nói là đầy tử khí âm u, hoàn toàn tĩnh mịch.
Cũng chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, côn trùng kêu, nhưng cũng chỉ là chớp mắt thoáng qua.
"Xem ra, bên trong có bí mật rất lớn!"
Lữ Thiếu Khanh cảm thán một câu.
Kế Ngôn nhìn chằm chằm Huyền Thổ thành, dò xét thật lâu, cuối cùng hỏi: "Đệ muốn đi vào?"
"Ta cảm nhận được bên trong có một cỗ nguy hiểm nhàn nhạt." Hai mắt Kế Ngôn lộ ra tinh quang, đấu chí đã bắt đầu nổi lên.
Cảm giác được nguy hiểm, nói cách khác có có khả năng sẽ xuất hiện đối thủ cường đại.
Đây là chuyện Kế Ngôn thích nhất.
Sư đệ đã có cảnh giới tầng chín, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bước vào cảnh giới Hóa Thần.
Là sư huynh, dĩ nhiên hắn ta không muốn bị rớt lại.
Hẳn ta rất cần được chiến đấu nhiều hơn để nâng cao thực lực của mình, để mình tiến thêm một bước.
Chỉ cần đi vào, hắn ta sẽ người đầu tiên xông vào.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại bĩu môi: "Đi vào làm gì?"
"Đi vào tự tìm khổ sao?" Thế giới có thể được tổ chức Thí Thần bảo vệ như vậy, có thể dùng vô số trận pháp che lấp, trong thành tuyệt đối có đại bí mật.
Không chừng là đang phong ấn đại hung tuyệt thế, chạy vào gặp phải, khóc cũng chẳng có nơi để khóc.
"Không đi vào sao?" Kế Ngôn cùng Tiêu Y đều sửng sốt.
Trăm phương ngàn kế tiến vào nơi này, mục đích không phải trong thành?
"Nhị sư huynh, muốn đi đâu?" Tiêu Y hiếu kì hỏi.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại còn không biết vị trí cụ thể, tìm đại một lý do: "Dù sao cũng không phải trong thành."
Tiêu Y nghe vậy, có mấy phần thất vọng: "Thế à?"
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt: "Sao ta lại cảm thấy hình như muội rất thất vọng?"
Có thể không thất vọng sao?
Tiêu Y thì thâm trong lòng, ánh mắt nhìn Huyền Thổ thành tràn ngập hiếu kì: "Trong thành có bí mật gì, Nhị sư huynh không hiếu kì sao?"
Trong lòng Tiêu Y hơi ngứa ngáy, hận không thể vào trong xem thử là thứ gì mà đáng để được bảo vệ như vậy.
Không được nhìn thấy, chắc chắn rất đáng tiếc.
"Ta hiếu kì cái cọng lông ấy.' Lữ Thiếu Khanh trừng Tiêu Y một chút: "Muội thu hồi lòng hiếu kì của muội lại ngay cho ta, lòng hiếu kỳ hại chết mèo chưa từng nghe nói à?"
"Lỡ như lão đầu kia làm chuyện gì trong đó, bị chúng ta biết, lão đâu còn không phải sẽ giết người diệt khẩu à?" Tiêu Y thầm phản bác: "Ta đâu phải mèo."
Ôi chao, thật sự muốn biết rốt cuộc bên trong có bí mật gì.
Không xem, lòng ta như bị mèo gãi, khó chịu lắm.
"Muội là heo, lòng hiếu kỳ hại chết heo, đạo lý như nhau cả." Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh bất thiện: "Ôi chà, ta cảm thấy muội hình như vẫn chưa phục, có đúng không?"
Tiếp theo, hắn nói với Kế Ngôn: "Giờ đánh chết muội ấy luôn đi, để tránh sau này gây thêm phiền phức cho chúng ta."
Tiêu Y vừa thấy vợ chồng đánh tập thể lập tức đầu hàng.
"Nhị sư huynh, ta sai rồi" Tiêu Y thuần thục kêu lên, che đầu mình lại vội vàng tránh xa một chút. Sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Nhị sư huynh, mục tiêu của huynh không phải đây vậy đó là đâu?"
"Không còn nhiều thời gian đâu, phải tranh thủ mới được, nếu không đến lúc đó đại trưởng lão đi vào huynh muốn làm gì cũng khó khăn đấy."
Lần này đã thuận lợi di chuyển sự chú ý của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh tạm thời buông suy nghĩ giáo huấn Tiêu Y xuống.
Hắn đằng không bay lên, bắt đầu quan sát địa hình chung quanh.
Trong tay hắn có thác ấn đồ, lấy Huyền Thổ thành làm vật tham chiếu thì không tốn bao nhiêu thời gian, Lữ Thiếu Khanh đã nhanh chóng khóa chặt được mục tiêu của hắn.
"Ở nơi đó, đi thôi." Đích đến cách Huyền Thổ thành khoảng vài ngàn dặm.
Lữ Thiếu Khanh đáp đến, nhìn ngọn núi nhỏ trước mắt lại cúi đầu nhìn thác ấn đồ trong tay, hắn nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng tìm được rồi.
"Nhị sư huynh, nơi này có cái gì?"
Tiêu Y hiếu kì, tràn đây phấn khởi đánh giá ngọn núi trước mặt.
Ngọn núi trước mặt cao hơn ngàn mét, dốc đứng hiểm trở, chính diện nhìn qua, như một cây gai nhọn từ dưới đất đột ngột từ mặt đất mọc lên, xuyên thẳng bầu trời.
Phía trên sương trắng tràn ngập che lấp, sương trắng đã cách trở tâm mắt, dùng mắt thường không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Nước sông màu trắng từ trên đỉnh núi đổ xuống, tạo thành một thác nước từ trên trời giáng xuống.
Nước sông từ phía trên lao chảy xuống đụng vào trên núi đá bắn ra âm thanh như tiếng sấm, đỉnh tai nhức óc, vô số bọt nước màu trắng bắn lên trời.
Ở dưới chân núi là một đầm nước, rộng hơn mười thước.
Nước xông lao xuống, tiến vào mặt nước bắn lên từng tầng sóng bọt nước.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn phía trên, thần thức quét qua, nhìn rõ ràng hoàn cảnh trên đó.
Bên trên không có bất kỳ thứ gì đặc biệt, cây cối, cỏ dại, tảng đá, động vật đều có, cũng không có dấu vết trận pháp, giống như một ngọn núi bình thường.
Hắn dùng thần thức quét ngọn núi này mấy lần, cũng không tìm được bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Lữ Thiếu Khanh thấy kỳ lạ, tới đây rồi mà cũng không có bất kỳ dị thường sao?
Hoàn toàn khác với Thủ Tiên sơn trước đó, Thủ Tiên sơn trước đó có người trấn thủ, bên trên cũng dày đặc trận pháp, vừa nhìn đã biết có địa vị lớn.
Ngọn núi trước mặt thì khác, không có người trấn giữ, không có trận pháp, không có chút đặc điểm gì của một nơi kỳ quái.
Nó phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Càng quan trọng hơn là, Lữ Thiếu Khanh cúi đầu ánh mắt lơ đấng quét qua trữ vật giới chỉ.
Trước đó khi ở Thủ Tiên sơn, trữ vật giới chỉ nóng lên, tiểu đệ Tử Quỷ bên trong như muốn sống lại lao ra ngoài vậy. Còn lần này, trữ vật giới chỉ không hề có chút động tĩnh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận