Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1989

Chương 1989Chương 1989
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Không sai, là ta.” Hung Trừ gật đầu: “Trước hết ngươi nghe ta nói rõ mọi chuyện đã, lần này...”
Hung Trừ không dám để cho Toàn Phụng Nhật tiếp tục đi lên nữa.
Vừa rồi còn tưởng Lữ Thiếu Khanh chiến đấu với Toàn Diệu xong là kiệt sức, không làm gì được Toàn Dập.
Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, Toàn Dập đã bị Lữ Thiếu Khanh làm thịt, còn nhanh hơn cả uống nước. “Lần này tới đây là muốn liên hợp phi cầm tộc chơi chết tộc chó các ngươi.” Lữ Thiếu Khanh lại chen mồm vào, vung trường kiếm hung ác nói: “Giết chết tộc chó các ngươi, Hùng tộc có thể trở lại danh sách Vương tộc.”
“A.” Liễu Xích không thể không che trán, rân rỉ.
Gia hỏa hỗn đản.
Gia hỏa ghê tởm.
Thiều huynh thu hắn vào môn, không sợ môn phái gà bay chó chạy sao?
Bên này hắn ta che trán, quay đầu lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Doanh Kỳ Sắc mặt Doanh Kỳ cực kỳ khó chịu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hỏi Liễu Xích: “Liễu trưởng lão, ngài xác định hắn tới đây thật sự là để giúp Yêu tộc chúng ta sao?”
“Chứ không phải ở đây tiếp tục ly gián Yêu tộc chúng ta?” Liễu Xích không biết làm sao, chỉ có thể trả lời: “Ta cũng không rõ.”
“Ta cũng không biết tiểu tử hỗn đản này muốn làm gì.” “Nhưng Thiều huynh có nói, hắn làm việc vẫn rất đáng tin.” Doanh Kỳ há hốc miệng, rất muốn nói gì đó.
Cuối cùng, nàng ta vẫn ngậm miệng lại, khôi phục dáng vẻ cao cao lạnh lùng.
Cứ chờ xem đi.
Đúng như lời nói lúc trước, Liễu Xích và Doanh Kỳ không tiện xen vào, chỉ có thể nhẫn nại xem tiếp.
Bên kia Hung Trừ tức muốn chết, gào thét: “Tiểu tử, ngươi ngậm cái miệng thối của ngươi lại cho tai”
Lữ Thiếu Khanh ấm ức hỏi lại: “Cái gì đó? KHông phải nói muốn làm thịt phản đồ tấu thú tộc Toàn Diệu sao?” “Thú liên quan đến tộc chó đều làm thịt hết, làm thế có thể hòa bình thế giới.” “Ngươi cố gắng bảo vệ con chó già này làm gì? Nói cho ngươi nghe, muốn quay lại danh sách Vương tộc nhất định phải trả giá bằng máu tươi.”
“Không cần lo lắng, ta sẽ cùng tiến cùng lùi với ngươi, cùng ngươi đối phó với kẻ địch.”
Hung Trừ thật sự muốn tiến tới xé nát cái miệng của Lữ Thiếu Khanh ra.
“Ngươi ngậm miệng lại có được không?”
Lữ Thiếu Khanh cắn môi, thu kiếm lại, vẫn đầy ấm ức: “Được, chỉ cần là vì Yêu tộc, ta có chịu ấm ức một chút cũng không sao.”
Hung Trừ sắp điên rồi.
Ngươi còn chịu ấm ức nữa à? Mẹ nó, ấm ức nhất là ta đây này!
“Hung Trừ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Toàn Phụng Nhật lạnh lùng nhìn Hung Trừ, ánh mắt mang theo sự hoài nghi và cảnh giác thật sâu.
Thân thể đã lằng lặng chuẩn bị chiến đấu.
“Hung Trừ? Không phải ngươi đã vân lạc sao?” Lại có thú đến, thấy là Hung Trừ thì rất kinh ngạc.
“Thật là Hung Trừ sao?”
Thú mới tới là tộc trưởng Hổ tộc và Viên tộc, Vương Mâầu và Nguyên Bá.
Cả hai mười phần bá khí, tản mát ra khí tức cường đại. Hung Trừ gật đầu với hai thú: “Chuyện của ta sau này sẽ chậm rãi nói cho các ngươi.” “Về phần chuyện nơi đây, ta có thể nói cho các ngươi biết, chuyện này có liên quan đến tồn vong của Yêu tộc.”
Mẹ nói
Hung Trừ không nhịn được mà thầm cảm thán. Cuối cùng cũng có thể nói xong được một câu.
Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy nói được một câu hoàn chỉnh lại có thể thoải mái đến thế. Tất cả đều vì gia hỏa thiếu lễ phép này.
“Việc có liên quan đến tồn vong của Yêu tộc?” Toàn Phụng Nhật gầm lên: “Cho nên các ngươi giết Vương của ta và Toàn Dập?”
Vương Mâu và Nguyên Bá liếc nhìn nhau. Toàn Diệu và Toàn Dập đầu vẫn lạc?
Không hiểu sao, trong lòng hai người lại âm thầm mừng rỡ.
Nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao lại muốn giết bọn họ?” Hung Trừ chỉ vào phía xa, bên kia Kế Ngôn và Mặc Họa đang chiến đấu, bộc phát ra năng lượng kinh khủng gần như ngăn cách hất thảy, mắt thường khó mà nhìn thấy bóng hình hai bọn họ.
Chỉ có thể cảm nhận được có hai kẻ đang chiến đấu trong đó từ sóng năng lượng khủng bố tỏa ra.
Cho dù là thần thức cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái.
“Bởi vì Mặc Họa, Mặc Họa hắn ta đã...”
Hung Trừ không nói gì, Lữ Thiếu Khanh lại chen mồm vào: “Không sai, chúng ta đã liên thủ với phi cầm tộc, muốn chơi chết tộc chó.”
“Để cho Hùng tộc trở lại đỉnh phong.”
Ta đil
Lại bị ngắt lời.
Hung Trừ giận đến mức giơ chân, chỉ hận không thể lộ ra bản thể mà gào lên vài tiếng. “Hỗn đản, ngươi ngậm miệng!”
Vương Mâu lạnh lùng nói: “Hung Trừ, ngươi nói rõ ràng ra đi.”
“Nếu không, chuyện hôm nay không xong được đầu.”
Toàn Phụng Nhật lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều như thế làm gì? Hung Trừ hắn ta đã là phản đồ, không cần phải nhiều lời với hắn ta, giết hắn ta là được.”
“Ngu xuẩn!” Hung Trừ ngoác miệng chửi ầm lên, phát tiết toàn bộ cơn giận lên người Toàn Phụng Nhật: “Cái đầu chó của ngươi đang nghĩ gì thế?”
Sau đó, hắn ta lại căm tức nhìn sang Vương Mâu và Nguyên Bá: “Chuyện lần này vừa nhìn đã thấy chính là cạm bẫy, hai thú các ngươi cũng đần độn dẫn người tới đây là muốn làm gì?”
Trong lòng Vương Mâu và Nguyên Bá cũng rất phiền muộn.
Phi cầm tộc đánh lén Kỳ thành, có nhà ai không có thú chết?
Thú bên dưới có ai quan tâm đại cục gì đâu? Bọn họ chỉ biết nhà mình bị phi cầm tộc đánh lén, là sỉ nhục, là cừu hận, nhất định phải trả thù lại.
Cho dù hai thú bọn họ thân là tộc trưởng cũng không thể xem nhẹ ý nguyện của thú bên dưới.
Không thể nghịch dân ý. “Hùng huynh, ý của ngươi là?” Hung Trừ lạnh lùng nói: “Hừ, Toàn Diệu và Mặc Họa cấu kết, muốn hiến tế toàn bộ các ngươi.”
Hít hà!
Đám Luyện Hư kỳ tới đây đầu hít vào một hơi.
Sau đó, Hung Trừ đại khái nói lại mọi chuyện một lần, tốc độ rất nhanh, giọng nói rất lớn, chỉ sợ có ai đó chen mồm vào.
Biết được sâu trong Thận Cốc có một vị Đại Thừa kỳ đáng sợ, ai mới nghe cũng đầu sợ ngây người. Đại Thừa kỳ, với bọn họ mà nói, giống như thần vậy. Toàn bộ Yêu giới liên hợp lại cũng không cách nào đối phó được.
Mấy Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc đi theo sau Toàn Phụng Nhật càng khó mà tin được. Tộc trưởng của họ không ngờ lại muốn lôi bọn họ vào hiến tế cho Xương Thần?
“Không, không thể nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận