Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 498 - Mạnh cô nương muốn làm Minh chủ?



Chương 498: Mạnh cô nương muốn làm Minh chủ?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhan Hồng Vũ ôm đầu, nàng ta cảm thấy đầu mình rất đau.Tên này, còn ngại chuyện mình gây ra chưa đủ to, định vạch mặt với Ngọc Đỉnh Phái, sau đó ra tay?Bằng không sao lại làm khó làm đễ Ngọc Đỉnh Phái mãi?Đơn sơ một chút thì có sao? Đây là chỗ của người ta.Đây là chuyện của người ta, ngươi không thấy Khoái Hằng đứng đầu Đông Châu cũng không có ý kiến sao?Ngươi nói lung cái gì?Nhan Hồng Vũ sợ Lữ Thiếu Khanh vạch mặt với người của Ngọc Đỉnh Phái, cuối cùng đánh nhau.Như vậy sẽ gây nguy hiểm hai tỷ đệ các nàng.Nàng ta bị liên lụy cũng không sao, dù sao tính mạng của nàng ta cũng coi như do Lữ Thiếu Khanh cứu, cùng lắm thì trả lại cho hắn là được.Nhưng Nhan Hồng Vũ không mong đệ đệ của mình bị liên lụy vào.Nếu biết trước thì đã không cho đệ đệ đi cùng.Lúc Nhan Hồng Vũ quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy Giả Tôn cũng đang ôm đầu.Trong lòng nàng ta nhịn không được thấy đồng tình.Người này cũng số khổ.Nhan Hồng Vũ nhắc nhở vài câu: "Ngao công tử, ngươi bớt tranh cãi đi.""Ngươi đắc tội với Mạnh cô nương như vậy, cũng đâu có lợi gì."Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Con nha đầu đó, còn tưởng rằng có bản lĩnh gì, kết quả cũng là hạng người chỉ biết thiên vị cho người nhà.""Thật là làm ta thất vọng, quả nhiên, Đại sư huynh, Đại sư tỷ không có ai tốt lành. Đặc biệt là những kẻ mặc áo trắng."Nhan Hồng Vũ nhịn không được nhìn về phía Kế Ngôn, lời này, nếu nói là đang nói Mạnh Tiêu, chẳng bằng nói là đang nói móc Kế Ngôn.Như vậy mà còn chưa đánh hắn một trận? Nhan Hồng Vũ hò hét trong lòng.Không thể nhịn được.Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn không nói lời nào, cố ý cười ha ha không ngừng, lại nói: "Huynh xem, con nha đầu kia rất giống huynh, cũng là hạng bênh vực người nhà, cực kì xứng đôi với huynh đó.""Hay là bảo nàng ta làm tẩu tử cho ta đi, ta không có ý kiến.""Ngây thơ."Kế Ngôn quay đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đệ tính làm gì.""Có muốn ra tay ngay bây giờ không?"Kế Ngôn đã quan sát rồi, người mạnh nhất ở đây cũng chỉ có Kết Đan hậu kỳ, hắn ta và Lữ Thiếu Khanh đều là Nguyên Anh, không cần tốn nhiều sức là có thể đối phó với bọn họ."Không vội, không vội." Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn cản: "Đừng có xúc động, bây giờ mà ra tay, nói không chừng sẽ kinh động Ngọc Đỉnh Phái, đến lúc đó đánh nhau thì không hay."Trong lòng ba người Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân, Giả Tôn nhịn không được châm chọc.Ngươi cũng biết đánh nhau với Ngọc Đỉnh Phái không hay à?Sao vừa rồi ngươi còn nói xấu Ngọc Đỉnh Phái?Kế Ngôn không cảm thấy đây là vấn đề lớn: "Ngọc Đỉnh Phái mà thôi, sợ cái gì?""Huynh đừng có giả vờ." Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Có Hóa Thần, chúng ta đánh không lại, muốn đánh nhau thì kiên nhẫn một chút cho ta, sẽ đến lúc được đánh nhau."Kế Ngôn hiểu ngay: "Lần tụ hội này có vấn đề?""Vô nghĩa, không có vấn đề mới lạ đó."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người bọn người Mạnh Tiêu đằng xa, ánh mắt sâu xa: "Chạy tới chỗ chim không bay qua này tổ chức tụ hội, lại còn bố trí đại trận, nhìn kiểu gì cũng thấy có vấn đề."Lữ Thiếu Khanh đã kiểm tra rồi, bố trí đại trận nhìn như là chỉ vì ẩn nấp, ở mặt ngoài chỉ có thể đoạn tuyệt linh thức.Những người chỉ có Kết Đan kỳ này không rõ, đại trận này còn có thể đoạn tuyệt thần thức của Nguyên Anh.Hơn nữa, một khi đại trận này hoàn toàn mở ra, người ở nơi này sẽ giống như cá trong chậu, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.Mà cuộc trò chuyện của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn làm mấy người Nhan Hồng Vũ sửng sốt, nơi này thì có vấn đề gì?Giả Tôn nhịn không được nói: "Hai vị công tử, trước kia ta đã từng nói, tới nơi này tụ hội, là muốn tránh né những người không liên quan, Mạnh cô nương từng nói, không đủ điều kiện thì không thể tham gia tụ hội này.""Đây là tụ hội của người trẻ tuổi."Tên khốn nhà ngươi thì biết gì?Đây là tụ hội của những thanh niên có lực ảnh hưởng của Đông Châu, ngay cả ngươi cũng phải nghĩ đủ mọi cách mới vào được nơi này.Những người khác thì càng không cần phải nói.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, khinh bỉ Giả Tôn, tiện thể khinh bỉ cả hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ: "Thứ không đầu óc."Nhan Hồng Vũ giận không chịu được.Ngươi mới là thứ không đầu óc đó.Lúc này, giọng của Mạnh Tiêu vang lên: "Chư vị, lần này tìm các ngươi tới nơi này, trừ để cho mọi người gặp mặt, trao đổi giao lưu ra.""Còn có một việc liên quan đến tương lai của Đông Châu."Mọi người nghe vậy, thi nhau nghi hoặc, không rõ ý của Mạnh Tiêu.Người ở đây ai mà không phải người thừa kế của môn phái nào đó, thì cũng là thiếu chủ của gia tộc nào đấy, bọn họ đại diện cho tương lai của Đông Châu."Mạnh cô nương, xin chỉ giáo cho?"Trên khuôn mặt mũm mĩm của Mạnh Tiêu lộ ra nụ cười mỉm, vừa đáng yêu nhưng cũng vừa uy nghiêm, nàng ta không gấp nói mục đích của mình ra, mà hỏi mọi người một vấn đề: "Chư vị, trước đó không lâu Nhan gia Trần Thành bị Phong Lôi Giáo, Ngân Nguyệt Tông liên thủ tiêu diệt, Phong Lôi Giáo, Ngân Nguyệt Tông lại bị cao nhân bí ẩn nào đó ra tay tiêu diệt, chắc là mọi người đều nghe nói đến chuyện này nhỉ?"Mọi người gật đầu, mấy ngày nay chuyện này ồn ào huyên náo, ngay cả Thiên Cơ Báo cũng liên tục đưa tin, kéo dài đến mười ngày.Bọn họ rất là nghi ngờ Thiên Cơ Giả của Đông Châu lười biếng, không muốn chạy ra ngoài lấy tin, nên cứ nắm lấy chuyện này không bỏ.Cho nên, trừ phi là người bế quan mới ra tới, nếu không tất cả mọi người đã biết chuyện này rồi.Trên mặt Mạnh Tiêu xuất hiện vài phần bi ai, giọng nói của nàng ta mang theo vài phần trầm trọng: "Ta từng gặp thiếu chủ của Phong Lôi Giáo Tất Tụ công tử mấy lần, là một thiên tài hơn người.""Còn có thiếu gia Nhan gia, Nhan Hồng Tân công tử, cũng là một thiên tài, tài hoa hơn người, nhưng hiện tại bọn họ lại vẫn lạc vì phe phái tranh giành, thật sự là làm người thương tiếc."

Bạn cần đăng nhập để bình luận