Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1315: Dự định của Dận Khuyết

Chương 1315: Dự định của Dận KhuyếtChương 1315: Dự định của Dận Khuyết
Tuy nhiên những quái vật này không hề có chút uy hiếp nào với Dận Khuyết, đều là quái vật Kết Đan kỳ.
Dận Khuyết nhẹ nhõm giải quyết, một chưởng vung ra, áp lực cường đại khiến quái vật cấp thấp này hóa thành huyết vụ.
Chung quanh truyền tống trận bị quét sạch sành sanh.
"Còn không mau đi đi!"
Dận Khuyết hét lớn một tiếng.
Mặc dù hận không thể để Lữ Thiếu Khanh bị quái vật này giết chết ở đây, nhưng hắn ta cũng biết giờ phải lấy đại cục làm trọng.
Kế hoạch trong lòng hắn ta là phải chờ cho sau khi Lữ Thiếu Khanh phá hủy xong truyền tống trận, hắn ta sẽ lập tức bỏ chạy.
Sống chết của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta mặc kệ.
Đến lúc đó quái vật nhất định sẽ phát tiết lửa giận lên người Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh không chết cũng phải chịu khổ một bữa.
Lữ Thiếu Khanh cũng trực tiếp phóng tới truyền tống trận, tiện tay giải quyết mấy con quái vật nhào đến sau đó đứng cạnh truyền tống trận.
Dận Khuyết nhìn Lữ Thiếu Khanh khoanh chân ngồi xuống, trong lòng âm thầm vui mừng, hét lớn: "Nắm chặt thời gian! Ta cầm cự không được bao lâu."
Hừ, đấu với ta à.
Xem ta có lừa chết ngươi không. Chờ mà xem.
Trong lòng Dận Khuyết thầm đắc ý.
Cùng với sự xuất hiện của Lữ Thiếu Khanh, những quái vật cường đại nấp xung quanh cũng xuất hiện.
"Gừt
Một con quái vật xuất hiện, trên thân tản mát ra sát ý nồng đậm, con mắt đỏ ngầu khiến cho người ta không rét mà run.
"Hừ!"
Dận Khuyết hừ lạnh một tiếng, chủ động xuất thủ về phía con quái vật này.
Nhiệm vụ của hắn ta bây giờ là tranh thủ thời gian cho Lữ Thiếu Khanh.
"Nhanh lên, ta cầm cự không được bao lâu."
Con quái vật này bất quá là Nguyên Anh sơ kỳ, Dận Khuyết có lòng tin đánh bại nó, nhưng hắn ta vẫn phải giả vờ rất phí sức, hét lớn một tiếng với Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi Dận Khuyết và quái vật giao thủ được mấy hiệp, bỗng nhiên một cỗ khí tức băng lãnh tràn ngập trên không trung.
Một con quái vật hình thể nhỏ nhắn xinh xắn hình người xuất hiện, phát ra khí tức cường đại hơn.
"Gừ!" Quái vật gầm lên một tiếng giận dữ với Dận Khuyết, sóng âm như bài sơn đảo hải khuếch tán ra bốn phía tạo lên từng đợt gió lốc.
Dận Khuyết sắc mặt đại biến: "Nguyên Anh trung kỳ?"
Hắn ta hiện tại chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù đã là cảnh giới tâng ba nhưng vẫn còn kém một bước nữa mới bước vào cảnh giới trung kỳ. Hắn ta cũng không thể là đối thủ của quái vật này.
Hắn ta chỉ là thiên tài phổ thông, không phải yêu nghiệt tuyệt thế.
Đối phó với quái vật trước mặt đây đã đủ để cố gắng hết sức, thêm một Nguyên Anh trung kỳ nữa, hắn ta đánh không lại.
"Được chưa vậy? tranh thủ thời gian."
Dận Khuyết sinh lòng thoái ý, hét lớn về phía Lữ Thiếu Khanh, chuẩn bị chuồn đi.
Hừ, thông báo với ngươi một tiếng, đến lúc đó ngươi muốn kiếm chuyện với †a cũng hết cách.
Khì khì.
Ánh mắt đắc ý của Dận Khuyết nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, nhưng vừa nhìn, đầu Dận Khuyết choáng váng giống như bị người ta gõ một gậy.
Truyền tống trận quái vật sừng sững không ngã, quang mang màu đen lóe lên, lại có quái vật xuất hiện.
Còn bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đã sớm biến mất từ lúc nào.
Người đâu rồi?
Bị quái vật ăn rồi sao?
Hay là chạy trốn?
"Con mọe nói"
Dận Khuyết muốn thổ huyết, hắn ta phiền phức lớn rồi.
Mặc kệ Lữ Thiếu Khanh chạy trốn hay là bị ăn thịt thì giờ nơi này cũng chỉ có mình hắn ta.
Sức chú ý của hai con quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ đều đặt trên người hắn ta. "Gừ!"
Hai con quái vật đều nổi giận gầm lên một tiếng, quơ lợi trảo khởi xướng tiến công với Dận Khuyết.
Dận Khuyết chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, ứng phó với quái vật cùng cảnh giới đã đủ để cố gắng hết sức, giờ lại thêm một con quái vật thực lực mạnh hơn, chưa được mấy hiệp, Dận Khuyết đã bị thương, hiểm tượng hoàn sinh.
Mình sẽ không chết ở chỗ này đấy chứ?
Dận Khuyết không cách nào bỏ trốn, nhìn hai con quái vật hung ác, trong lòng sinh ra tuyệt vọng.
Hắn ta không có lòng tin chạy trốn từ trong tay hai con quái vật này.
Nhưng vào thời khắc Dận Khuyết tuyệt vọng nhất, Tương Tỉ Tiên mang người giết tới, cứu hắn ta ra.
"Phù phù."
Dận Khuyết mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, trong lòng chưa tỉnh hồn.
Bị hai con quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ vây công, Dận Khuyết chẳng dễ dàng gì.
Thời gian không lâu liền hiểm tượng hoàn sinh, bị thương, sương mù màu đen xâm lấn trong cơ thể hắn ta.
Đợi sau khi Dận Khuyết thanh trừ sương mù màu đen trong cơ thể, hắn ta nhảy đổng lên, phẫn nộ gầm thét: "Cái tên khốn kiếp kia đâu?"
"Hắn ở đâu?"
"Tên đáng chết, thế mà lâm trận bỏ chạy, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được."
"Đồ hèn nhát, vô sỉ, tham sống sợ chết, hạng người vô năng."
Dận Khuyết giờ hận không thể chụp hết tất cả các mũ lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
Hảẳn ta chỉ hận mình đời này không đọc thêm nhiều sách, không học thêm vài hình dung từ, không thể đem tất cả những hình dung từ mang ý nghĩa xấu gán lên người Lữ Thiếu Khanh.
Mấy người Tương Ti Tiên cũng rất cạn lời.
Lúc cứu viện Dận Khuyết, bọn hắn cũng nhìn thấy truyền tống trận còn rất tốt, không bị hư hại gì.
Trong lòng Tương Ti Tiên vẫn ôm hi vọng đối với Lữ Thiếu Khanh: "Hẳn là Mộc công tử có tính toán riêng của hắn."
"Có thể có tính toán gì?" Dận Khuyết không phục, trong lòng lại đổ bình dấm, đến lúc này còn bảo vệ tên khốn kiếp kia sao?
Hắn ta phẫn hận không thôi: "Hắn chắc chắn là sợ nên bỏ lại ta chạy mất rồi."
Hản ta nhìn thấy Tương Tỉ Tiên không nói lời nào liền ra vẻ thương tâm thở dài: "Gặp cường địch, rút lui cũng không thể quở trách nhiều, nhưng hắn không nói một tiếng, bỏ rơi ta mà đi."
"Hành động như vậy thật khiến lòng người rét lạnh, cũng làm cho người ta khinh thường."
"Nếu như hắn nói một tiếng, quản chi là trả bằng cái mạng này của ta ta cũng sẽ giúp hắn ngăn trở kẻ địch, nhưng hắn không làm vậy."
Tả Điệp biểu thị đồng ý: "Không sai, cách làm như vậy quá làm cho người ta lạnh giá cõi lòng."
Dận Khuyết thấy có người đồng ý với mình, trong lòng càng thêm tự tin, tiếp tục nói: "Hiện tại không biết hắn chạy tới chỗ nào trốn rồi."
"Đồ hèn nhát!"
"Ha ha, còn nói có thể phá hư truyền tống trận, nghe là biết khoác lác rồi." Chương 1316: Gia gia ngươi sống lâu nên ngu ngốc rồi
Tương Ti Tiên cũng rất bất đắc dĩ, hiện tại nàng ta muốn nói giúp Lữ Thiếu Khanh cũng hết cách.
Nàng ta vốn tưởng kế hoạch của nàng ta cũng không tệ, có thể lợi dụng Lữ Thiếu Khanh một chút.
Kết quả suýt chút nữa đã bị Lữ Thiếu Khanh hố chết Dận Khuyết.
Dận Khuyết thấy Tương T¡ Tiên trầm mặc liền tranh thủ thời gian bày tỏ sự trung tâm: "Đại tiểu thư cô yên tâm, cho dù truyền tống trận không đóng lại ta cũng nhất định sẽ không để cho quái vật tới gần Thành Huyền Thổ."
Dận Khuyết vừa mới nói xong, nơi xa truyền đến tiếng cười to của Cảnh Ngộ Đạo. "Haha, những quái vật này các ngươi, không có truyền tống trận, ta xem các ngươi trốn ở đâu."
Tiếp theo, sương mù màu đen xa xa dần dần giảm bớt, trở nên nhạt hơn.
Nhóm người Tương T¡ Tiên kinh hãi, vội vàng tiến đến, sau khi đi vào phát hiện con quái vật Nguyên Anh trung kỳ kia đã bị Cảnh Ngộ Đạo một quyền đánh nổ, huyết nhục văng tung tóe.
Những con quái vật cấp thấp chung quanh cũng bị đám người diệt trừ từng con một.
Cảnh Ngộ Đạo dừng lại nói với Tương Ti Tiên: "Tiên nha đầu, không tệ, tên nhãi con tìm về làm rất tốt, có thể đóng được truyền tống trận."
Mặc dù nói thế giới Huyền Thổ không giấu được nữa, nhưng có thể trì hoãn được ngày nào hay ngày đó. Còn mấy người Tương T¡ Tiên đều đã ngây dại.
Đặc biệt là Dận Khuyết, nhìn qua truyền tống trận đã bị phá hư càng trợn tròn mắt, không thể tin được.
"Cái này, cái này."
Dận Khuyết muốn tóm chặt lấy tóc mình, hắn ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Lữ Thiếu Khanh rõ ràng chưa phá hỏng truyền tống trận người đã biến mất, sao giờ truyền tống trận đã bị đóng lại?
Nếu vậy, những lời ban nấy hắn ta nói trước mặt Tương Ti Tiên sẽ trở nên vô cùng buồn cười.
"Tiểu tử kia người đâu?" Cảnh Ngộ Đạo hỏi.
Tương Tỉ Tiên lắc đầu, mà khi Tương T¡ Tiên, Cảnh Ngộ Đạo bọn hắn tìm được Lữ Thiếu Khanh thì mọi người lại cạn lời.
Lần này Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên một thân cây cách Thành Huyền Thổ không xa.
Hắn ta nằm trên tàng cây, nhịp chân trông rất nhàn nhã.
"Tiểu tử, ngươi ở đây làm gì?" Cảnh Ngộ Đạo không biết vì sao, vừa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trong lòng liền cảm thấy không nén được tức giận.
"Nghỉ ngơi." Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, nhìn Dận Khuyết, chào hỏi Dận Khuyết: "Dận huynh, ngươi chưa chết à?"
"Lúc ấy thật là nguy hiểm, ta suýt chút chạy không thoát."
Lúc này Dận Khuyết còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn ta đúng là một kẻ ngu. Hắn ta muốn hố Lữ Thiếu Khanh, mà Lữ Thiếu Khanh cũng muốn hố hắn ta, hơn nữa còn muốn hố hắn ta từ lúc chỉ định hắn ta.
"Hèn, tên hèn hạ."
Trong lòng Dận Khuyết rất hận.
Hắn ta chỉ hận mình không có thực lực như đại trưởng lão, nếu không nhất định phải thu thập bằng được Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu tử, hiện tại là thời khắc nguy cấp, mọi người nên đoàn kết nhất trí, chớ tự mình đối phó với người nhà mình" Cảnh Ngộ Đạo cũng ngửi được giữa hai người không hợp, trịnh trọng nhắc nhở một câu: 'Ai dám làm loạn vào lúc này ta cũng sẽ không khách khí."
Cảnh Ngộ Đạo nghiêm túc lên khiến cho người ta cảm thấy áp lực lớn lao.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, lúc này các ngươi nên đoàn kết nhất trí, cùng nhau kháng địch, cố lên."
Cảnh Ngộ Đạo hừ một tiếng: "Tiểu tử, bớt ở đây ngang ngạnh cho ta."
"Quái vật lại xuất hiện, ngươi cũng phải xuất thủ."
Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Dựa vào cái gì?"
"Chỉ dựa vào ngươi cũng là nhân loại, không phải quái vật."
"Chỉ dựa vào ngươi có thể đóng được truyền tống trận quái vật, trước mặt kẻ địch mạch, người người đều nên cố gắng hết sức của mình."
"Chỉ dựa vào việc đại trưởng lão chiếu cố ngươi, nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng tiến vào thế giới Huyền Thổ này như vậy sao?"
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, lời của Cảnh Ngộ Đạo hắn không cách nào phản bác.
Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ chỉ vào Thành Huyền Thổ hỏi: "Bên trong rốt cuộc có thứ gì đáng để quái vật nhớ thương như vậy?"
Trắăm ngàn năm qua không tiến công, sau khi biết thế giới Huyền Thổ lập tức cho đại quân áp cảnh.
Vấn đề này Cảnh Ngộ Đạo không cách nào trả lời, bởi vì ông ta cũng không biết.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Tỉ Tiên: "Gia gia ngươi đâu? Tới lúc này rồi ông ta còn không chịu tiết lộ sao?"
"Chẳng lẽ muốn chờ các ngươi chết gần hết rồi mới lấy cái gọi là hi vọng của nhân loại ra?"
"Đến lúc đó người đều chết sạch, còn có ý nghĩa gì nữa?" Vấn đề này Tương Tỉ Tiên cũng không cách nào trả lời, cuối cùng nàng ta chỉ có thể nói: "Gia gia tự có chủ trương."
"Ta thấy gia gia ngươi sống lâu nên ngu ngốc, còn để ông ta chủ trương. Một tướng vô năng, mệt chết tam quân, đã từng nghe thấy câu nói này chưa?"
Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói với Tương Ti Tiên: "Ngươi đi khuyên nhủ gia gia ngươi đi, đến nước này rồi không cần che che giấu giấu nữa đâu."
"Đến lúc đó cái gọi là hi vọng của nhân loại không cần dùng được, mọi người cũng có thể biết sớm một chút, chạy trốn sớm một chút, có phải không nào? Đừng để mệt chết mọi người."
Cảnh Ngộ Đạo cũng nhịn không được: "Tiểu tử, bớt ở chỗ này nói những lời dao động quân tâm đi."
May ông ta không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, nếu không chắc chắn ông ta phải tát Lữ Thiếu Khanh mấy cái.
Mấy lời mang theo năng lượng tiêu cực này ai nghe thấy người đó đều giảm rất nhiều sĩ khí.
Lữ Thiếu Khanh nói với Cảnh Ngộ Đạo: "Tam trưởng lão, không bằng ông đoạt quyền đi, ta ủng hộ ông."
Cảnh Ngộ Đạo muốn đánh người.
"Tiểu tử, ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn, chúng ta sẽ tử chiến với quái vật đến cùng dưới sự lãnh đạo của đại trưởng lão của chúng ta."
"Thôi đi." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Bây giờ xem ra vẫn còn đang ổn, tiếp tục đánh nhau, ngươi xem sĩ khí của ngươi sẽ như thế nào?”
Mặc dù là tu tiên giả, nhưng khi thân nhân, bằng hữu của mình vẫn lạc ngay trước mặt mình thì cũng sẽ không cách nào thờ ơ được.
Dù sao, bọn hắn vẫn là người, không phải quái vật vô tình vô dục.
Lữ Thiếu Khanh ý tứ rất rõ ràng: "Dùng sớm một chút sẽ biết hiệu quả sớm hơn một chút."
"Có hiệu quả thì tranh thủ tiêu diệt quái vật, không hiệu quả..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận