Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 486 - Ngủ ngoài đường cũng không muốn bị người làm thịt (tt)



Chương 486: Ngủ ngoài đường cũng không muốn bị người làm thịt (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Hai vị công tử, chúng ta tìm chỗ ở trước được không?"Lữ Thiếu Khanh cất thuyền xong, bảo Nhan Hồng Vũ đi tìm chỗ đặt chân.Nhưng mà nửa ngày sau, Nhan Hồng Vũ trở về, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng."Hai vị công tử, trong thành đã không còn chỗ ở dư thừa."Lữ Thiếu Khanh không tin, giống như nghe được một câu chuyện cười lớn: "Đùa gì vậy, thành lớn như vậy mà không có chỗ đặt chân sao? Người Ngọc Đỉnh Phái làm gì mà ăn? Cơ sở hạ tầng không tốt, giả bộ là môn phái lớn làm cái gì?"Nhan Hồng Vũ vội vàng nói: "Công tử ăn nói cẩn thận, nơi này là Ngọc Đỉnh Phái, đệ tử Ngọc Đỉnh Phái đông đảo, chẳng may bị bọn họ nghe được, sẽ sinh ra hiểu lầm."Sau đó Nhan Hồng Vũ nói nguyên nhân vì sao không có chỗ đặt chân ra.Ngọc Đỉnh Phái sắp tổ chức một buổi tụ hội người trẻ tuổi, là do Mạnh Tiêu tự mình kêu gọi tổ chức.Vô số tu sĩ nghe tin lập tức hành động, người được mời, hay không được mời đều tụ tập đến nơi này, càng đông người, chỗ ở trong thành tự nhiên sẽ không đủ.Lữ Thiếu Khanh hết sức bất mãn, chẳng lẽ phải ở lại trên thuyền sao? Ở trên thuyền, nào có thoải mái như ở trong thành? Nào có giường lớn thoải mái để nằm?Nhan Hồng Vũ cũng đề nghị như thế: "Công tử, không bằng chúng ta ở lại trên thuyền trước đi."Trên thực tế, mỗi thành trì đều có nơi để thuyền cập cảng.Có một ít tu sĩ thích dừng phương tiện giao thông ở bên ngoài, khoe khoang.Hiện tại bên cạnh bọn họ đều có đủ loại dụng cụ, phi chu, phi cầm, tẩu thú các loại.Phi chu khổng lồ hùng vĩ, cột buồm dựng cao, cờ màu phấp phới; các loại chim bay cá nhảy, hình thái khác nhau, thân hình khổng lồ như núi cao, sát khí đằng đằng, uy phong lẫm liệt, cho dù là phi chu, hay là phòng ốc trên chim bay cá nhảy đó đều có tu sĩ ra vào.Không phải sống ở đây thì là trông coi đồ đạc ở đây."Thật là..." Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ: "Ngọc Đỉnh Phái to như vậy, ngay cả chỗ cho người ở cũng không có sao?"Nhan Hồng Vũ cảm thấy kỳ quái: "Công tử, ở đây có vấn đề gì sao?"Lữ Thiếu Khanh không giấu diếm, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: "Dừng ở đây một ngày phải mất hơn một ngàn viên linh thạch, làm thịt người cũng không đắt như vậy."Lần này Nhan Hồng Vũ thực sự muốn dùng đầu đập chết Lữ Thiếu Khanh.Mẹ nó, còn tưởng rằng có cái gì khó xử, thì ra là đang đau lòng linh thạch.Linh thạch có cái gì mà đau lòng? Linh thạch không phải là dùng để tiêu sao? Ngươi đau lòng chút linh thạch này làm gì?"Công tử, chút linh thạch này cũng không tính là đắt."Chỗ này cung cấp sân bãi, thu chút tiền đậu xe là rất bình thường.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi định cho sao? Một ngày hơn một ngàn linh thạch, tiêu bao nhiêu linh thạch cho đủ? Ngươi muốn ta coi tiền như rác sao? Đi, vào thành đi, cho dù là ngủ ở bên đường, ta cũng sẽ không coi tiền như rác ở đây."Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, đã có người cười ha ha."Ha ha...""Vừa xuống thuyền đã đụng phải quỷ nghèo..."Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, ở bên cạnh cách đó không xa, có mấy người mới đi xuống từ một chiếc phi chu vô cùng xa hoa, khổng lồ.Một người trẻ tuổi cầm đầu dường như nghe được lời Lữ Thiếu Khanh nói, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường.Trên đầu hắn ta đội một tinh vũ quán (đội đầu có hình lông vũ) tam phẩm, mặc huyền y cổ toa tam phẩm, đeo một cái đai lưng bạch ngọc đá xanh ở bên hông, bên hông còn buộc một miếng ngọc bội tam phẩm màu xanh mực, chân đạp một đôi giày bó cũng tam phẩm.Đậu má, sáng mù mắt rồi.Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, đây là tên phá gia chi tử nhà ai vậy.Ăn mặc sang trọng như vậy, ra ngoài không sợ bị cướp sao?Ánh mắt thiếu niên nhìn đám người Lữ Thiếu Khanh tràn ngập khinh miệt, để lộ ra thái độ cao cao tại thượng.Hắn ta không để Lữ Thiếu Khanh vào mắt, đặc biệt là ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh giống như nhìn nông dân.Đương nhiên, hắn ta không nhìn thấy Kế Ngôn, sau khi xuống thuyền Kế Ngôn tự động ẩn giấu bóng dáng, không đến cảnh giới kia thì không nhìn thấy hắn ta.Nhưng mà khi ánh mắt của hắn ta dừng ở trên người Nhan Hồng Vũ, có nhiều hơn vài phần nóng bỏng.Hắn ta ha hả cười, tiếng cười tràn ngập mùi vị nhà giàu mới nổi, hắn ta nói với Nhan Hồng Vũ: "Cô nương này, ngươi đi theo loại nam nhân này thì có cái gì tốt chứ? Đến đây đi, đi theo Giả Tôn ta, bảo đảm ngươi cả đời không lo."Nhan Hồng Vũ nghe được tên của hắn ta, sắc mặt ngưng trọng hơn vài phần, Nhan Hồng Tân cũng như thế.“Ngươi là Giả Tôn của Giả gia ở Tương Thành?"Giả Tôn cười càng thêm vui vẻ, cũng càng thêm hài lòng: "Không sai, ngươi biết Giả Tôn ta là ai đúng chứ? Đi theo ta, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với đi theo hắn."Nói xong, hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, càng nhìn lại càng khó chịu.Nụ cười như tiện nhân này là sao? Nhìn thật đáng ghét.Hắn ta trừng Lữ Thiếu Khanh một cái: "Quỷ nghèo, ngươi nhìn cái gì?"Lữ Thiếu Khanh vẫn cười híp mắt, hắn không để ý tới Giả Tôn, hỏi Nhan Hồng Vũ: "Giả gia Tương Thành có lai lịch gì không?"Nhan Hồng Vũ thấp giọng nói với hắn đại khái lai lịch của Giả gia.Tổng kết hai chữ, có tiền.Bốn chữ, vô cùng có tiền.Giả gia ở Tương Thành là gia tộc giàu có nhất Đông Châu.Bởi vì quá có tiền, bọn họ lôi kéo không ít tán tu tụ tập dưới trướng. Thậm chí còn có ba tán tu Nguyên Anh gia nhập, trở thành khách khanh (1) của bọn họ.(1) Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.Một thế lực có một Nguyên Anh đã được xưng tụng bá chủ một phương, bọn họ có ba Nguyên Anh, cộng thêm lão tổ Giả gia, bọn họ có tổng cộng bốn Nguyên Anh, không kém Ngọc Đỉnh Phái là mấy, Ngọc Đỉnh Phái cũng chỉ có bốn Nguyên Anh.Đương nhiên, tán tu Nguyên Anh và Nguyên Anh của phái lớn so ra vẫn có chút chênh lệch, nhưng không thể phủ nhận Giả gia là bá chủ một phương, thực lực so với Nhan gia ngày xưa chỉ mạnh hơn chứ không yếu.Nhan Hồng Vũ giống như vô cùng kiêng kỵ Giả Tôn trước mắt, nàng ta thấp giọng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, Giả công tử chưa tới ba mươi tuổi đã là cao thủ Kết Đan kỳ. Quan trọng hơn là, bên người còn có hai cao thủ Kết Đan trung kỳ đi theo bảo vệ. Người bình thường trêu không nổi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận