Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1895

Chương 1895
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mấy người Mặc Trường Túy nhao nhao hét lớn, sát khí tăng vọt.
“Giết!”
Một tu sĩ Hóa Thần kỳ tộc Phi Cầm hét lớn một tiếng, hai tay hóa thành hai cánh, hung hăng vỗ về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Vù!”
Cuồng phong nhất thời, uy áp cường đại trấn áp xuống.
Ngọn núi dưới chân Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt cát bay đá chạy, cây cối bên ngoài lần lượt nhổ lên, bị cuốn vào trong gió xoắn thành mảnh vụn.
“Xoẹt xoẹt!”
Trong cuồng phong, phong tiễn vô hình tiễn từ trên trời giáng xuống, hung hăng bao phủ xuống mấy người Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà cho dù là Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần, hay là Hồ Tuyết bọn hắn bình tĩnh như nước, không có bất kỳ vẻ lo lắng gì, ngược lại còn mơ hồ có cỗ vẻ chờ mong.
Nhóm người Mặc Trường Túy tuy là Hóa Thần kỳ nhưng Lữ Thiếu Khanh lại là tồn tại Luyện Hư kỳ.
Luyện Hư kỳ thả cái rắm, thở một hơi đều có thể giết chết một vị tu sĩ Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy đối phương động thủ, không kìm được lắc đầu, thở dài: “Cần gì chứ? Ta vốn không muốn gây chuyện.”
Tiêu Y bên cạnh đã sớm trong nháy mắt xuất kiếm, kiếm quang lam sắc xông lên trời.
Hào quang chói sáng chiếu rọi thiên địa, cơn lốc kịch liệt tiêu tán trong quang mang chiếu rọi.
“Phập!”
Kiếm quang xẹt qua, hai cánh của tên tu sĩ Hóa Thần kỳ xuất thủ đồng loạt chém bay, máu tươi bắn ra.
Hai ba hơi thở qua đi, tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia mới phản ứng lại được.
Hắn ta bị chặt mất hai cánh tay hét thảm lên: “A.”
Hắn chẳng qua chỉ là Hóa Thần sơ kỳ cảnh giới tầng hai, so với Tiêu Y thấp hơn trọn vẹn ba tiểu cảnh giới.
Một hiệp, Tiêu Y đã phế đi hai cánh tay của hắn ta.
Một màn kinh người như thế khiến bọn người Mặc Trường Túy nhìn ngây người.
Từ đâu xuất hiện nha đầu dũng mãnh như vậy?
Tiêu Y lại không nhàn rỗi, đã xuất thủ, nhất định phải xử lý đối phương mới được.
Trường kiếm quét ngang, kiếm ý hóa thành tấm bèo bao phủ lấy tên tu sĩ Hóa Thần kia, kiếm ý sắc bén chém hắn ta thành tám mảnh.
“A!”
Lại là một tiếng hét thảm, cuối cùng Nguyên Anh hoảng hốt chạy ra.
Tiểu Hắc đã sớm nhìn chằm lập tức lao ra chụp nguyên anh trong tay.
Lữ Thiếu Khanh xóa đi ý thức, sau đó nó nuốt đi nguyên anh kia trước mặt Mặc Trường Túy bọn hắn.
Mặc Trường Túy bọn hắn còn chưa lấy lại tinh thần, chờ khi bọn hắn lấy lại tinh thần, một đồng bạn đã hoàn toàn chết đi.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy quả thực đã dọa Mặc Trường Túy bọn hắn sợ.
“Ngươi, ngươi.”
Mặc Trường Túy chỉ vào Tiêu Y, trong lúc nhất thời không biết là phẫn nộ hay là sợ hãi.
Tiêu Y lạnh lùng nói: “Nhị sư huynh ta có lòng từ bi tha cho các ngươi một con đường sống, các ngươi nhất định phải tự tìm đường chết.”
“Xú nha đầu, ngươi đừng phách lối!”
Mặc Trường Túy sắc mặt khó coi, cục diện nắm chắc thắng lợi trong tay thế mà chết mất một đồng bạn.
Ma Trị giận không kềm được, dữ tợn gào thét: “Giết nàng, bò sát thối!”
Tên tu sĩ Tiêu Y giết chết là tộc nhân của hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên chỉ vào hai người Ma Trị cùng Ma Thuấn hỏi Hồ Tuyết: “Tước tộc chính là hai người bọn họ, đúng không?”
Hồ Tuyết gật gật đầu.
Ma Thuấn cười lạnh: “Làm sao? Nghe thấy đại danh Tước tộc ta nên sợ rồi à?”
“Hay ngươi tự tin có thể khiêu chiến hai người chúng ta?”
Ma Trị đằng đằng sát khí: “Bò sát cuồng vọng, một mình ta có thể giết sạch bọn hắn.”
Sau đó chỉ vào Lữ Thiếu Khanh quát: “Sâu kiến, tới nhận lấy cái chết!”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không vui nói: “Con người ta ghét nhất những kẻ bất lịch sự.”
“Ha ha, bất lịch sự?” Ma Trị tức điên, cười gằn nói: “Thì tính sao?”
“Ngươi có thể đánh ta hay sao?”
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên một cái, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, cuồng phong vù vù chung quanh lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Áp lực cường đại mãnh liệt ùa đến tựa như trời sập.
Ma Trị ban nãy còn đang nhe răng cười trong nháy mắt ngây dại, khí tức đáng sợ khiến hắn ta cảm thấy run rẩy từ trong ra ngoài.
Sợ hãi lan tràn toàn thân.
Một cỗ sức mạnh cường đại kéo hắn ta tới trước, hắn ta muốn cử động nhưng không thể động đậy.
Rất nhanh, hắn ta bị sức mạnh vô hình kéo đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Chát!”
Lữ Thiếu Khanh tung một cái tát lên mặt hắn ta, nửa bên mặt Ma Trị trong nháy mắt sưng lên.
Ma Trị miệng há mở, muốn kêu nhưng không thể phát ra tiếng.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Con người ta nhiệt tình lắm, hữu cầu tất ứng, người khác thỉnh cầu, ta nhất định sẽ thỏa mãn!”
Sau khi nói xong, lại một cái tát, tát sưng mặt bên kia của Ma Trị.
Sau đó tiện tay ném hắn ta trên mặt đất như ném rắc rưởi, tỏ vẻ vô tội trước mặt mọi người: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, là hắn bảo ta đánh hắn, chuyện không liên quan đến ta.”
Cho dù là mấy người Hồ Yên hay mấy người Mặc Trường Túy nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía.
Không phải Lữ Thiếu Khanh đánh người khiến bọn hắn sợ hãi, mà là Lữ Thiếu Khanh có thể nhẹ nhàng tát tai một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ khiến bọn hắn sợ hãi.
Ma Trị là vương tử thứ ba của Tước tộc, thực lực Hóa Thần trung kỳ cảnh giới tầng sáu, trước mặt Lữ Thiếu Khanh lại như một đứa trẻ không có một chút sức phản kháng.
Thực lực như thế khiến người ta sợ hãi.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh vứt Ma Trị trên mặt đất, ba người Mặc Trường Túy mới khôi phục lại tinh thần, hoảng sợ không thôi.
“Luyện, Luyện Hư.”
Bọn hắn tê cả da đầu, trong lòng âm thầm cuống quít kêu khổ, tại sao lại có tồn tại Luyện Hư kỳ ở đây.
“Tiền, tiền bối…”
Mặc Trường Túy bọn hắn trongt nháy mắt liền suy sụp, lắp bắp muốn nói chút gì đó.
Bỗng nhiên có tiếng gầm lên giận dữ: “Ta liều mạng với ngươi!”
Hóa ra là Ma Trị, nhục nhã cùng phẫn nộ thôn phệ sự sợ hãi của hắn ta, khiến hắn ta nhảy lên một cái định liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Ma Trị nổi giận toàn thân trên dưới lóe ra quang mang, linh lực hội tụ trong cơ thể như một con chim nhỏ phẫn nộ, một luồng khí tức đáng sợ ấp ủ trong cơ thể.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Tự bạo binh? Con mọe nó thứ ta ghét nhất.”
Hai ngón khép lại, hóa thành lợi kiếm chỉ Ma Trị một cái.
Một đạo kiếm quang vung ra tiến vào trong cơ thể Ma Trị, khí tức của Ma Trị trì trệ, sau một khắc liền ầm vang bạo tạc, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận