Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2034

Chương 2034Chương 2034
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một đám yêu tộc cũng vội vàng đuổi theo.
Cho dù là Doanh An bị trọng thương cũng vội vàng bảo tộc nhân của mình mang theo mình đi.
Trấn Yêu tháp đi đến bên cạnh Thiều Thừa, Thiều Thừa thấy thế, lên tiếng chào hỏi: “Tiền bối!”
Bạch Thước không có quá nhiều khách sáo, hỏi: “Ngươi biết xảy ra chuyện gì?”
Thiều Thừa lắc đầu: “Không biết, nhưng ta sợ là Thiếu Khanh lại gây ra chuyện.” Bạch Thước ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiển hiện gương mặt Lữ Thiếu Khanh, tâm trạng lập tức tệ đi vài phần.
Tên này, sẽ không đi làm chuyện gì lung tung chứ? Trước đó đến cái hồ của Vực Ngoại Thiên Ma, kết quả chọc ra thiên lôi cuồn cuộn bổ nàng ta lẹch mỗi.
Rất khó không nghi ngờ Xương Thần thoát khỏi vây khốn có phải vì lần bị sét đánh kia không.
Cho nên, Bạch Thước rất lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh rất đáng tin cậy, nhưng lại rất không đáng tin cậy.
Gây ra chuyện lớn, đến lúc đó trời cao lại thu thập hắn thì lại phiền phức rồi.
Thu thập hắn không sao, chỉ sợ sẽ tác động đến những người khác.
Hung Trừ là người đầu tiên không tin, khit mũi coi thường: “Nói đùa, hắn có thể làm gì?”
Doanh An cũng vậy, nàng ta cũng khó chịu với Lữ Thiếu Khanh, nói nàng ta là miệng quạ đen, đó là sự sỉ nhục trần trụi đối với nàng ta: “Đây chính là Xương Thần, chuyện có thể khiến Xương Thần coi trọng, hắn có thể làm ra được sao?”
Thiều Thừa lắc đầu, thần sắc bình tĩnh, đầu có chút ngóc lên: “Ta cũng hi vọng không phải hắn.”
Ông cũng lười tranh luận với Hung Trừ bọn hắn, dù sao cũng không có mấy người có thể thực sự hiểu rõ được đồ đệ của ông.
Thiều Thừa lười chấp nhặt với bọn hắn.
Đồ đệ của ta, các ngươi biết cái đếch gì.
Đương nhiên, Thiều Thừa cũng không hi vọng là Lữ Thiếu Khanh gây ra chuyện. Có thể khiến Xương Thần từ bỏ đám cầm thú này, trực tiếp rời đi, chắc chắn là đại sự.
Nhưng mà, Thiều Thừa nghĩ không ra nơi này ngoài đồ đệ của ông còn ai có thể làm ra chuyện khiến Xương Thần trực tiếp rời đi nữa.
Ai, sầu quá.
Thiều Thừa không kìm được sờ trán của mình, vuốt vài cọng tóc rơi xuống. Dường như Thiều Thừa phát hiện tóc hơi vàng rồi, có vẻ có dấu hiệu bạc đầu.
AIl
Thiều Thừa một lần nữa thở dài, đồ đệ tới, tóc cũng sắp bạc luôn rồi.
Đám người nhanh chóng đi đường, dần dần, tốc độ của bọn hắn chậm lại, cuối cùng triệt để dừng lại.
Trong không khí sương mù màu đen cuôồn cuộn, nơi này đã bị sương mù màu đen bao phủ triệt để. Thần thức khó mà xuyên thấu, ánh mắt càng không nhìn thấy vật thể ngoài ba trượng.
Quỷ dị, âm lãnh, cảm giác bị đè nén càng tăng lên khiến trong lòng mọi người hốt hoảng.
Cho dù là Luyện Hư kỳ cũng thế, về phần Thiều Thừa chỉ là Hóa Thần kỳ thì cơ thể còn run lên nhè nhẹ.
Đây là bản ứng cơ thể theo bản năng, nó toát ra từ tận linh hồn khiến ông không cách nào khống chế được. Sau khi Bạch Thước chú ý thấy, một đạo quang mang ở Trấn Yêu tháp rơi xuống giúp Thiều Thừa hóa giải phần lớn áp lực mới khiến cho Thiều Thừa khôi phục bình thường. “Cám ơn tiền bối.”
Nơi này có thể nói là đưa tay không thấy được năm ngón, chung quanh sương mù màu đen cuồn cuộn, không nhìn thấy Xương Thần hoặc sự tồn tại của những người khác. Trong lúc mọi người ở đây đang nghi hoặc, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Ngại quá, lạc đường, giờ ta đi ngay đây.”
Nghe có vẻ rất ngại ngùng nhưng trong đầu mọi người đều không kìm được hiển hiện dáng vẻ vô cùng đương nhiên, lý trực khí tràng kia của Lữ Thiếu Khanh.
Lập tức mấy người Bạch Thước có kích động muốn nghiến răng.
Xương Thần không nói gì, nhưng tản ra sát ý lạnh lẽo tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được.
“Làm sao?” Giọng Lữ Thiếu Khanh lớn hơn, lẽ thẳng khí hùng, mang theo tức giận bất bình: “Ta muốn đi còn không cho sao?”
“Ta lại không trêu chọc gì ngươi.”
Đám người xạm mặt lại, ngữ khí như thế này chắc chắn đắc tội người ta rồi.
Nghe thôi đã phát cáu.
“Sâu kiến, ngươi đáng chết.” Xương Thần mở miệng, phẫn nộ gào thét, sát khí hóa thành gió lốc thổi vù vù. Sương mù màu đen chung quanh cuốn lên không ngừng dũng mãnh lao tới trước mặt. Đám người cung bắt đầu nhìn thấy bóng dáng Xương Thần. Xa xa trên bầu trời, Xương Thần cùng Lữ Thiếu Khanh cách không đứng đấy.
xa trên bầu trời, Xương Thần cùng Lữ Thiếu Khanh cách không bao vây cả mấy người Bạch Thước, Thiều Thừa bên trong.
Cơn lốc màu đen vù vù tản mát ra khí tức âm lãnh, nguy hiểm đang tràn ngập. “Ngươi muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh trong lòng kéo căng cảnh giác, âm thầm hối hận, lãng phí nhiều thời gian trong thức hải của Mặc Họa quá cho nên vừa ra đã bị Xương Thần tóm được chân tướng rồi.
Xương Thần không nói gì, nó vung tay lên, vừa rồi vị trí thi thể Mặc Họa tiêu tán đột nhiên toát ra một cỗ hào quang màu xanh lục.
Hào quang màu xanh lục, tản mát ra năng lượng sinh cơ dào dạt, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Xương Thần. Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, đã chém lão quạ đen thành mảnh vụn rồi mà vẫn còn chưa chết hoàn toàn à? Nhưng đạo thần thức thôn phệ Xương Thần trong thức hải Mặc Họa khiến Lữ Thiếu Khanh rất nhanh kịp phản ứng.
Trong phạm vi sương mù màu đen che phủ, cho dù là một con giun dế chết đi, năng lượng của nó cung sẽ không trở về với thiên địa mà đều sẽ bị cầm tù ở chỗ này, cuối cùng bị Xương Thần thôn phệ.
Bàn tính của Xương Thần cũng bị Lữ Thiếu Khanh đoán ra được nó đang muốn làm cái qì.
“Thật hèn hạ.” Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: “Ngươi muốn một mẻ hốt gọn tất cả mọi người, ngươi không thấy ngại sao?”
“Ta chẳng qua cũng chỉ đi ngang qua thôi, có trêu chọc gì ngươi chứ?” “Khặc khặc.” Xương Thần cười đắc ý, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng lại rơi vào đám người Bạch Thước ở phía xa: “Các ngươi, tất cả mọi người đừng hòng trốn.”
Sau khi nói xong, cơ thể Xương Thần đột nhiên tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận