Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 723 - Tên khốn nạn này bình tĩnh như vậy từ lúc nào



Chương 723: Tên khốn nạn này bình tĩnh như vậy từ lúc nàoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ dong dài, châm chọc nàng đi qua chậm, mà nàng cũng đã sẵn sàng châm chọc lại Lữ Thiếu Khanh.Nơi này là rừng cây, chỗ nào cũng nguy hiểm, không thể bay loạn đập loạn, làm gì cũng phải cẩn thận.Nhưng suốt cả đoạn đường, trời sắp sáng rồi, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói gì cả.Tên khốn nạn này bình tĩnh như vậy từ lúc nào.Úc Linh thậm chí nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm úp sấp ở trên sàn tàu.Lúc này, Lữ Thiếu Khanh đã nằm trên sàn tàu, thảnh thơi ăn linh đậu.Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh quay đầu lại, thậm chí còn vẫy vẫy tay với, hỏi: “Muốn ăn không? Cho ngươi một hạt này."Úc Linh tức chết rồi, chỉ muốn đá Lữ Thiếu Khanh khỏi thuyền.Ta lo lên đường, ngươi thì hay rồi, còn ăn linh đậu nữa.Ngươi cho là ngươi tới nơi này du lịch hay sao?Còn có, cái gì gọi là cho ta một hạt, cho mấy hạt thì ngươi chết à?Không đúng, hừ, ai thèm ăn linh đậu của ngươi?Chẳng hiểu linh đậu có gì ngon.Úc Linh thở phì phì, rất muốn quay đầu lại đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, nhưng sau khi nghĩ lại chuyện tối qua, nàng bỗng nhiên ủ rũ không thôi, ngay cả đánh Lữ Thiếu Khanh một trận cũng không làm được.Trong lòng Úc Linh khó chịu, nhìn thấy phía trước có một bụi cỏ dại, cành lá, dây đằng quấn quanh, chặn đường đi của nàng.Tên khốn nạn này chọc giận ta, ngay cả cỏ dại như các ngươi cũng dám chọc ta?Úc Linh không nói hai lời, cổ tay run lên, một dòng linh lực lao ra, xoắn đám thực vật chặn đường mình thành mảnh vụn.Hừ!Trong lòng Úc Linh còn vẫn chưa kịp đắc ý, biến cố tức khắc xảy ra.Một tấm lưới lớn chụp xuống từ đỉnh đầu bọn họ.Úc Linh kinh hãi, linh lực bùng nổ, vừa định hành động, hai bên có mấy mũi tên lóe hàn quang, chặn đường lui của nàng.Úc Linh giận dữ, chỉ dùng mấy mũi tên này mà muốn đối phó với ta?Úc Linh vốn đang ôm cục tức trong lòng, tức khắc nhảy lên, lao về phía mũi tên bay ra.Dám mai phục nàng, phải trả một cái giá thật đắt.Còn những mũi tên bay về phía nàng, nàng không định né tránh.Chỉ là tên mà thôi, nàng không cảm nhận được một chút linh lực dao động nào.Chắc chỉ là những mũi tên bình thường.Loại tên này thậm chí không thể phá vỡ linh lực hộ thuẫn trên người nàng.Mà Lữ Thiếu Khanh chợt quát to một tiếng: “Mau tránh ra!"Úc Linh kinh hãi, nàng né tránh theo bản năng, nhưng mà đã muộn, nàng tránh được mấy mũi tên, cuối cùng, có một mũi tên nhọn bắn trúng bờ vai của nàng, máu tươi vẩy ra.Trong đôi mắt màu tím của Úc Mộng mang theo vẻ khó tin.Loại tên này có thể làm nàng bị thương?Vì sao linh lực hộ thuẫn trên người nàng lại mất tác dụng?Úc Mộng cắn răng, trong rừng vang lên những tiếng soàn soạt, còn có tiếng người."Dã nhân!"Úc Mộng oán hận cắn răng, nàng nhổ mũi tên trên bả vai, lúc chuẩn bị chiến đấu, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thức hải như sắp nổ tung.Không hay rồi, trên mũi tên có độc.Úc Mộng còn chưa kịp nói gì, hai mắt nàng đã tối sầm, ngất xỉu.Cũng không biết trôi qua bao lâu, Úc Linh từ từ tỉnh lại.Hai mắt nàng mê ly, nhìn nóc nhà đơn sơ, rách rưới bên trên, thậm chí có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.Ánh trăng màu đỏ chiếu xuyên qua nóc nhà, rơi trên người nàng.Ta, ta đang ở đâu?Trong lúc nhất thời, Úc Linh không phản ứng kịp.Nhưng nàng nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê.Úc Linh hoảng hồn, không nói hai lời nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.Trong phòng không có một bóng người, chỉ có một chiếc giường đơn sơ làm từ ván gỗ, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác.Dã nhân!Đây là cách Thánh tộc gọi bọn họ.Bọn họ vốn là nhân loại sinh tồn trên tinh cầu này, dáng người cao to, sức lực rất mạnh, tính tình hung hăng, thân thủ mạnh mẽ.Sau này, khi Thánh tộc bị trục xuất đến Hàn Tinh, người của Thánh tộc không thể giao tiếp với bọn họ.Song phương bộc phát ra mãnh liệt xung đột.Ngay từ đầu, dã nhân chiếm cứ thượng phong, sau này, Thánh tộc dần đứng vững, dã nhân bị chèn ép, tử thương thảm trọng.Sau mấy ngàn năm xung đột, số lượng dã nhân giảm mạnh, cuối cùng, những dã nhân còn sót lại lùi vào rừng sâu, bỏ chạy đến nơi khác.Nam Hoang rừng cây rậm rạp, là nơi có nhiều dã nhân nhất.Bọn họ ở đây, trở thành một trong những nguy hiểm lớn nhất của tu sĩ Thánh tộc Nam Hoang.Tuy Úc Linh là Thánh tộc, nhưng trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với dã nhân.Lần này xem như lần chạm mặt đầu tiên, kết quả nàng bị tổn thất nặng, ngay cả bản thân cũng thành tù binh.Nhưng mà!Úc Linh kiểm tra cơ thể của mình, lại quan sát xung quanh, không có dấu vết giam cầm, ai lại đối xử với tù binh như vậy?Úc Linh không thể tin được.Nàng cẩn thận vươn linh thức ra, quét khắp nơi, sau khi phát hiện không có nguy hiểm, mới cẩn thận đi ra ngoài.Bên ngoài trời đã tối, không ai trông giữ nàng.Cách đối xử như thế này, làm cho Úc Linh kinh ngạc hết sức.Những điều này hoàn toàn khác với những gì nàng từng nghe nói. Trong nhận thức của Úc Linh, dã nhân là hung tàn, thích giết chóc, thích ăn thịt tươi, dã man, không thể câu thông.Một khi tu sĩ Thánh tộc gặp phải bọn họ, tuyệt đối không được để lại người sống, hai bên không chết không ngừng.Dã nhân còn xem Thánh tộc như đồ ăn.Úc Linh quan sát xung quanh, chỗ nàng đang ở giống như một bộ lạc, chung quanh có rất nhiều nhà cửa dựng từ nhánh cây, cỏ dại.Mọi nơi im ắng.Nhưng đúng lúc này, Úc Mộng nghe thấy tiếng ồn ào, Úc Mộng nhìn theo tiếng.Bên trái chỗ nàng, có ánh lửa chói lọi, tiếng người ồn ào, cảnh tượng tưng bừng.Úc Linh cẩn thận tới gần, nàng muốn xem xem ở đây có gì khác thường.Chủ yếu à, không biết tên khốn kia đang ở đâu.Cũng không biết hắn chết chưa

Bạn cần đăng nhập để bình luận