Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1906

Chương 1906
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Yên quả quyết lắc đầu: “Hắn mặc dù rất mạnh, nhưng Mặc Hạo mạnh hơn hắn, hắn dám khinh thường thì đợi mà chịu chết đi.”
Dù sao Mặc Hạo cũng là Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng sáu, thiếu một bước nữa là có thể bước vào hậu kỳ, thực lực kinh người.
Đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình, không ai dám chủ quan.
Nhưng thái độ của Kế Ngôn rất khác thường, giống như là từ bỏ chống cự vậy.
Hành động phó mặc như vậy không thể nghi ngờ gì nữa đã khiến Mặc Trường Túy khôi phục tự tin cười lên ha hả.
“Ha ha, muốn chết!” Trong giọng nói của hắn ta mang theo âm tàn: “Tưởng là Mặc Hạo trưởng lão dễ khi dễ sao?”
“Ngươi sẽ bị xé thành mảnh vụn trong cơn lốc.”
Mặc Hạo cũng ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Kế Ngôn không phản kháng, hắn ta thăng thêm sức mạnh.
Cơn lốc vù vù càng trở nên cuồng bạo hơn, giống như có thể xé rách trời đất.
Nhưng mà, rất nhanh Mặc Hạo liền cảm nhận được có gì đó không bình thường.
Tâm thần hắn ta khẽ động, cơn lốc như binh sĩ nghe lời lộ ra một khe hở, khi thấy Kế Ngôn đứng tại chỗ, bất động như núi, lông tóc không hao tổn, Mặc Hạo tê dại.
“Lĩnh vực?”
Nhìn bên cạnh Kế Ngôn hình thành một khu vực chân không hơn mười trượng.
Bên ngoài gió lốc gào thét, phong nhận lạnh thấu xương, không gian bởi vì sức mạnh khổng lồ mà vặn vẹo.
Cơn lốc hết đợt này đến đợt khác không ngừng đánh thẳng vào Kế Ngôn.
Nhưng đều không thể nào đến gần người Kế Ngôn được, trong phạm vi hơn mười trượng quanh người liền bị chôn vui biến mất.
Không phải thổi tan, mà là biến mất, so với nói là bị thôn phệ chẳng bằng là nói bị giảo sát chôn vùi.
Kế Ngôn tựa như đá ngầm, mặc cho gió lốc bên ngoài ngập trời, hắn ta lù lù bất động.
Khu vực chân không bên người, kiếm ý đáng sợ tràn ngập.
Dù là cách xa nhau ngàn vạn mét, tất cả mọi người cũng cảm nhận được sự sắc bén âm u.
Vương Sĩ tê cả da đầu, vẫn là lắp bắp: “Hắn, lĩnh vực của hắn mạnh như vậy sao?”
Chỉ dựa vào lĩnh vực của bản thân đã ngăn cản được một vị tu sĩ Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng sáu điên cuồng tấn công.
Hồ Yên và Nguyên Tuần cũng chấn kinh đến mức không biết như thế nào cho phải.
Quá cường đại.
Về phần Ma Thuấn bên cạnh thì đã vì run rẩy mà không đứng vững.
Hắn ta giống như Hồ Tuyết, gần như là nằm rạp trên mặt đất, quỳ xuống đất cúng bái.
Trái tim nhỏ của Mặc Trường Túy xa xa vì sợ hãi mà đập kịch liệt.
Đây chính là trưởng lão trong tộc khác, thực lực chí ít xếp top 4.
Khiến cho Mặc Hạo toàn lực tiến công, gần như là đánh sập cả trời đất cũng không thể nào gây ra tổn thương cho Kế Ngôn.
Hắn ta nghiêm trọng hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ không.
Bằng không, Yêu giới sao có thể tồn tại hai vị sư huynh đệ khủng bố như vậy?
Về phần Mặc Hạo hắn ta đã chết lặng.
Hắn ta kích động đến mức phát điên.
Hắn ta đã dùng hết toàn lực, cho dù là tồn tại cùng cảnh dưới bị hắn ta oanh kích một phen như vậy thì không chết cũng phải trọng thương.
Kế Ngôn lại biểu hiện không hề hấn gì.
Kế Ngôn đối mắt với Mặc Hạo, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Còn tưởng rằng yêu thú xuất hiện sau sẽ lợi hại hơn, không ngờ thực lực cũng chỉ như vậy.
Sư đệ nói không sai, mấy năm nay người đột phá, thực lực đều chẳng ra sao cả.
Không phải hàng lởm, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn lên bầu trời, trong lòng âm thầm nghĩ.
Có lẽ, hai vị phía trên kia mới hơi thú vị.
Sự khinh miệt của Kế Ngôn khiến Mặc Hạo tha thiết cảm nhận được, hắn ta nổi giận rồi.
Trong hai mắt hắn ta trong nháy mắt vằn vện tia máu, hận không thể nhắm vào người mà thôn phệ, hắn ta gầm thét: “Tiểu tử, đừng quá phách lối!”
“Lĩnh vực mà thôi, ta cũng có!”
Kế Ngôn nghe vậy, thu tầm mắt lại dâng lên chút hứng thú.
“Keng!”
Vô Khâu kiếm chỉ Mặc Hạo phía xa, ý tứ rất rõ ràng, khiến hắn ta đem ra hết bản lĩnh thật sự.
“Càn rỡ!”
Mặc Hạo một lần nữa gầm thét, tâm thần khẽ động, không gian chung quanh giống như tạo nên một tầng gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Trăm dặm, vạn dặm, lĩnh vực thậm chí còn bao phủ mấy người Hồ Yên bên trong.
Rét lạnh, hàn phong vô tận vù vù thổi, rét lạnh thấu xương, giống như có thể đông kết linh hồn con người.
Mấy người Hồ Yên thậm chí ngay Mặc Trường Túy cũng toàn thân run rẩy.
Trong lĩnh vực Luyện Hư kỳ, bọn hắn cảm thấy mình như sâu kiến, lúc nào cũng có thể sẽ bị thần của thế giới này một cước giẫm chết.
Tuy nhiên Mặc Hạo không lo lắng mấy sâu kiến trong lĩnh vực, hắn ta nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn.
Không chém Kế Ngôn thành muôn mảnh, hắn ta không cách nào tiếp tục lăn lộn ở Yêu giới nữa.
“Vù!”
Cuồng phong gào thét giống như mùa đông đến, trở nên lạnh lẽo thấu xương, trong không khí nổi lên từng đốm băng tinh, lộng lẫy đẹp mắt, nhưng đồng thời cũng tràn đầy sát cơ trí mạng.
“Rầm, rầm!”
Bên người Kế Ngôn lập tức phát sinh vô số bạo tạc, bạo tạc ầm ầm che lấp Kế Ngôn.
Dưới lĩnh vực của Mặc Hạo, uy lực công kích của hắn ta không ngừng gia tăng thêm mấy lần mà còn có phương thức công kích khác.
Trong bạo tạc còn kèm theo hàn khí thấu xương làm đông cứng vô số lĩnh vực của Kế Ngôn, xuyên thấu cơ thể Kế Ngôn.
Kế Ngôn cảm thấy cơ thể của mình tăng thêm vài phần cứng ngắc, hơn nữa loại cứng ngắc này dần dần gia tăng, dù là dùng linh lực ngăn cản cũng vô ích.
Hàn khí nhập thể, thậm chí ngay cả suy nghĩ của cơ thể cũng bị đông cứng.
Tiếp tục như vậy, đến lúc đó chẳng những thân thể không thể động đậy, ngay cả ý thức cũng sẽ bị đông lại.
Ánh mắt Kế Ngôn hiện lên vẻ khác lạ, không thể không nói, Mặc Hạo vẫn còn chút bản lĩnh.
Đổi lại là người bình thường khác, tiếp tục như vậy rất dễ dàng thất bại.
Chỉ tiếc, đối thủ của ngươi là ta.
Ánh mắt Kế Ngôn bình tĩnh, trong lòng không vui không buồn, đối với đối thủ như Mặc Hạo, vẫn chưa đủ để hắn ta dâng lên hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận