Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 776 - Rốt cuộc người này là ai?



Chương 776: Rốt cuộc người này là ai?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmDù sao Mục Nham cũng là Nguyên Anh kỳ, dù kinh hãi, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo lại.Hắn ta kìm nén hoảng loạn trong lòng, chỉnh đốn lại cảm xúc, chắp tay hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, thái độ vô cùng khách khí.Lữ Thiếu Khanh dò xét Mục Nham một lượt, Mục Nham hình thể khổng lồ chắp tay hành lễ, nhìn có mấy phần buồn cười.“Các ngươi đi theo ta...” Lữ Thiếu Khanh trầm mặt, ngữ khí bất thiện, lộ ra mấy phần sát ý: “Lén lén lút lút, các ngươi cùng một bọn với lão cẩu đúng không?”Mặc dù giết Khố Lê, nhưng không kiếm chác được gì từ trên người Khố Lê, cơn giận trong lòng hắn chưa tan đâu.Giết hay không giết hai tên này đây?Cũng không biết trên người hai người này có đồ tốt gì không.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lấp lóe, sát ý trong lòng chập trùng.Dưới khí tức cường đại của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Si Hoàn run rẩy nhưng hắn ta không thể không kiên trì, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ngươi hiểu lầm rồi, do chúng ta hiếu kỳ nên mới theo sau xem thử, xem rốt cuộc là ai dám trêu chọc công tử.”Đây coi như là đang nịnh nọt.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn không hề động lòng, cười lạnh hai tiếng: “Các ngươi có chứng cứ có thể chứng minh các ngươi không phải một bọn không? Cho dù không phải cùng một bọn, các ngươi cũng là thèm nhỏ dãi chức thành chủ. Để giảm bớt phiền phức ta thấy vẫn nên giết các ngươi thì thỏa đáng hơn.”Nói xong, Mặc Quân kiếm xuất hiện, chuẩn bị động thủ.Mục Nham cắn răng, tiến lên một bước, gầm thét một tiếng: “Ngươi có dám đánh chính diện với ta một trận không?”Si Hoàn sợ muốn chết, kéo phó thủ lĩnh đại ca của mình lại, ngươi muốn làm gì?Có thể đánh được sao?Ta biết cơ thể của ngươi cường tráng, nhưng một kiếm của người ta có thể bổ đôi ngươi đấy.Mục Nham trao cho Si Hoàn một ánh mắt yên tâm, bày tỏ mình tự có chừng mực.Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta biết kiếm ý của công tử ngươi lợi hại nhưng chúng ta thân là người Thánh tộc, thân thể mới là nền tảng. Công tử có dám dùng sức mạnh đơn thuần đấu với ta một trận không? Nếu ta thắng, công tử thả chúng ta rời đi có được không?”Trong nháy mắt Si Hoàn hiểu ra, trong lòng hắn ta lập tức vui mừng.Mục Nham đang cố gắng tìm cơ hội trong tuyệt cảnh.Thực lực Lữ Thiếu Khanh rất mạnh nhưng nếu so sức mạnh đơn thuần, chưa chắc hắn đã lợi hại bằng Mục Nham.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, ma tộc quả nhiên đều là người không có đầu óc.Ngươi nói so liền so sao?Ngươi là cái thá gì?Không có lợi ích, ta mặc kệ ngươi.Mặc Quân kiếm giơ lên, đánh một kiếm về phía hai người.Lập tức gió nổi mây bay, sức mạnh cường đại nghiền ép tới.Kiếm quang sáng chói, kiếm khí tung hoành.Đại địa chấn động, vô số cự thạch vỡ nát, sau đó hóa thành đá vụn, cát mịn đầy trời, khắp nơi hỗn độn.Uy áp kinh khủng bao phủ Mục Nham và Si Hoàn.Mục Nham còn đỡ hơn một chút, trước cỗ uy áp này Si Hoàn phun máu tươi, lập tức bị trọng thương.Nếu như không phải Mục Nham bảo hộ, chỉ một đạo uy áp này đủ để giết chết hắn ta.“Đáng, đáng ghét!”Mục Nham không ngờ Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý đến hắn ta mà quả quyết xuất thủ.Hắn ta hét lớn một tiếng, chống cự áp lực cường đại, hai chân giẫm mạnh, dưới mặt đất chấn động như xảy ra địa chấn.Một cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất, hắn ta mượn lực độ này như một phát đạn pháo đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.Bên ngoài cơ thể hắn ta nổi lên hào quang màu vàng đất nhàn nhạt, tạo thành một tầng hộ thuẫn cứng rắn chắc chắn.Kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh rơi trên người hắn ta vậy mà lần lượt tan rã, không cách nào gây ra tổn thương cho hắn ta.Lữ Thiếu Khanh khẽ giật mình, lần đầu tiên có người có thể ngăn cản được kiếm quang của hắn.Cũng có vài phần bản lĩnh, chẳng trách dám nói muốn so sức mạnh nhục thân với mình.Nhưng mà...Khí tức của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa tăng vọt, Mặc Quân kiếm đâm về phía trước.Một một lần kiếm khí đánh về phía Mục Nham, trong kiếm khí tràn ngập kiếm ý bạo liệt kinh khủng.Mục Nham vốn đang vui mừng quá đổi vì mình ngăn cản được kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh nhưng một kiếm này đã khiến hắn ta thực sự lĩnh hội được sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh.Kiếm quang đột kích, hộ thuẫn hắn ta vẫn lấy làm kiêu ngạo sụp đổ, một nháy mắt, hắn ta như bị vạn kiếm xuyên tim, máu tươi rải đầy toàn bộ bầu trời.Hắn ta ngã ầm ầm trên mặt đất, nện ra một cái hố sâu.Ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh định bổ kiếm xuống vẻ mặt hắn ta khẽ động, lầm bầm một câu: “Viện binh, hay là người hiểu chuyện?”Cuối cùng, hắn không lấy mạng hai người, bóng dáng lóe lên rời khỏi nơi này.“Hắn, hắn đi rồi?”Hai người Mục Nham và Si Hoàn hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin.Hai người đều bị thương, theo lý mà nói, Lữ Thiếu Khanh có thể nhẹ nhàng giết chết bọn hắn.Nhưng vào lúc này, lại buông tha bọn hắn?Tuy nhiên một khắc sau, Mục Nham biết tại sao.“Có người đến, xem ra hắn tưởng người của chúng ta nên đi rồi.”Mục Nham nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thất bại nồng đậm.Hắn ta lại không bằng một thanh niên, đúng là sống trên thân chó mà.Sau khi hai người lẫn vào đông đảo tu sĩ từ Vĩnh Ninh thành theo tới thì đã cùng tìm thấy được thi thể Khố Lê.Một nửa thân thể Khố Lê bị đánh nát, trên cơ thể lồi lõm bị đâm vô số lỗ kiếm.Đám người có thể khẳng định, cho dù mẹ Khố Lê có phục sinh tới đây thì cũng không thể nhận ra dáng vẻ Khố Lê.“Thật là đáng sợ...”“Thành chủ tân nhiệm khủng bố như vậy sao?”“Nhưng, Linh thành chủ không lợi hại như vậy, có lẽ là tộc nhân của Linh thành chủ?”“Rốt cuộc người này là ai? Hình như có vẻ không mạnh lắm.”“Không mạnh? Trước mặt hắn thậm chí ngươi còn không bằng cặn bã mà ngươi cảm thấy không mạnh, ngươi có thể thử đi khiêu chiến Linh thành chủ xem sao...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận