Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1132: Đối phương là kẻ mạnh không hợp với lẽ thường

Chương 1132: Đối phương là kẻ mạnh không hợp với lẽ thườngChương 1132: Đối phương là kẻ mạnh không hợp với lẽ thường
Quả nhiên, tình yêu sẽ thay đổi con người ta, nếu không phải trở nên thông minh hơn thì sẽ thành ngu dốt hơn.
"Dận công tử không bị tình yêu bịt não đâu, ngược lại, ngài ấy càng thông minh hơn, thật không hổ là thiên tài!"
Trong lòng mọi người thầm cảm thán.
Thực lực của Dận Khuyết thế nào chứ?
Lời thầm thì của những người này chui hết vào tai Dận Khuyết không sót một chữ, khiến cho hắn ta tức giận chửi ầm lên: "Các ngươi đang nói cái gì?"
"Ta là hạng người như thế sao?"
"Bọn họ có thể chạy hoàn toàn là vì họ quá giảo hoạt. Ta trúng quỷ kế của bọn họ!"
"Đúng, đúng, không sai, là bọn họ quá giảo hoạt." Cả đám người lại nhao nhao gật đầu.
Ngoài miệng đám người kia đồng ý với Dận Khuyết nhưng ánh mắt lại tràn đày nghi ngờ, khiến cho Dận Khuyết suýt chút nữa thì phát tiết những ấm ức mà Lữ Thiếu Khanh mang đến cho mình lên những người này.
Các ngươi coi ta là người thế nào chứ?
Ta sẽ là loại tiểu nhân hèn hạ kia sao?
Muốn theo đuổi Đại tiểu thư, ta sẽ đường đường chính chính theo đuổi, chưa từng dùng đến thủ đoạn tiểu nhân.
Hắn ta lại hừ một tiếng, nhìn mọi người trên thuyền, ánh mắt sắc nhọn khiến cho tất cả đều im miệng không dám nhiều lời.
Tương Tư Tiên không dám nhìn vào ánh mắt của Dận Khuyết, chỉ hỏi: "Dận đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dận Khuyết đáp: "Trong ba người bọn họ có một người rất giảo hoạt, ta bị hắn lừa, để cho bọn họ chạy mất."
Đương nhiên Dận Khuyết không muốn nói ra chuyện mình bị bắt làm tù binh, chỉ uyển chuyển kể lại: "Mà Đại sư huynh của bọn họ rất mạnh, ta cũng không phải là đối thủ của hắn ta, bị ép phải ở đây chờ các ngươi."
"Rất mạnh ư? Mạnh cỡ nào?"
Hắn ta vừa dứt lời, những người khác đều nghi ngờ.
"Dận công tử, dù sao ngài cũng là cảnh giới Nguyên Anh tâng ba, còn có người mạnh hơn ngài sao?" "Đúng vậy, chúng ta đều đã hỏi rồi, bọn họ đều rất trẻ, còn trẻ hơn cả Dận công tử. Thực lực của bọn họ còn mạnh hơn cả Dận công tử ngài sao?"
Tương Tư Tiên cũng không tin: "Đại sư huynh của bọn họ là Kế công tử, người của bộ tộc Định Ất cũng mới chỉ thấy Tiêu cô nương sư muội của bọn họ ra tay."
"Theo như lời họ nói, Tiêu cô nương mới chỉ là cảnh giới Kết Đan kỳ, chắc hai vị sư huynh cũng không mạnh hơn là bao."
Dận Khuyết sốt ruột, người khác có thể không tin hắn ta, duy chỉ có Tương Tư Tiên không thể không tin, bèn lớn tiếng khẳng định: "Đại sư huynh của bọn họ, Kế công tử thật sự rất mạnh."
"Mạnh cỡ nào?"
"Một người có thể đánh bại hai con hồn thạch giáp thú trưởng thành."
Dận Khuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người, bao gồm cả Tương Tư Tiên đều trầm mặc.
Tương Tư Tiên che miệng, khó mà tin được.
Sau mấy hơi thở, mọi người mới xôn xao bàn tán.
"Thật hay giả vậy?"
"Giả phải không? Chúng ngang cấp với Nguyên Anh trung kỳ đấy, một mình đánh bại được chúng cần có thực lực mạnh cỡ nào chứ?"
"Nguyên Anh hậu kỳ sao? Hay là Hóa Thần?"
Dận Khuyết nghe vậy chỉ nhàn nhạt bổ sung một câu: "Hắn chỉ là Nguyên Anh trung kỳ."
"Cái gì?" Lời này lại khiến một đám người chấn kinh.
Tương Tư Tiên vừa thả hai tay xuống lại lần nữa bất giác đưa hai tay lên che miệng.
"Nói đùa sao? Dận công tử?"
Những người khác đều không tin, có khoác lác cũng không nên thổi phồng đến mức này chứ.
"Đúng vậy, Dận công tử, ngài nghĩ một chút đi, một Nguyên Anh trung kỳ có thể đánh bại được hai con hồn thạch giáo thú sao?"
"Điều này quá phi lý. Dận công tử, ngài bớt nói giỡn với chúng ta đi."
Dận Khuyết không quan tâm đến những người khác, hắn ta nói nhiều như vậy chỉ là để giải thích cho Tương Tư Tiên thôi, để nàng ta biết mình không phải kẻ nói láo và trốn tránh trách nhiệm. Dận Khuyết liếc nhìn Tương Tư Tiên, nàng ta không nói những lời hắn ta vừa nói là thật hay giả mà chỉ hỏi: "Bọn họ rời đi bao lâu rồi? Chúng ta có thể đuổi kịp không?"
Tương Tư Tiên chỉ quan tâm điều này, nếu không đuổi kịp thì mọi chuyện đều không ổn.
Một năm rưỡi qua đều lãng phí.
Dận Khuyết cắn răng: "Tiếp tục đuổi theo. Ta không tin bọn họ có thể chạy được bao xa."
"Phi thuyền của bọn họ không có tốc độ cao nhất, chỉ cần chúng ta tăng thêm tốc độ chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp thôi."
Tương Tư Tiên không chần chờ, quả quyết hạ lệnh: "Lên đường đi!"
Nhưng vừa khởi động, lại có một phi kiếm truyền tin từ phía xa bay tới. Tương Tư Tien xem xong thì dừng phi thuyền lại, sắc mặt cổ quái nói: "Gia gia dặn chúng ta không cần đuổi theo nữa, bảo chúng ta tới một nơi."
Những người khác không hiểu: "Vì sao?"
"Đi đâu vậy?" Dận Khuyết ngẫm nghĩ một lát bèn nói với Tương Tư Tiên: "Đại trưởng lão đã có lệnh như vậy thì để †a đuổi theo bọn họ đi."
Dù hắn ta chỉ hận không thể ở cùng với Tương Tư Tiên, nhưng chuyện đuổi kịp Lữ Thiếu Khanh báo thù cũng rất quan trọng.
Tương Tư Tiên lắc đầu nói: "Gia gia nói không cần đuổi theo nữa, bảo chúng †a tới chỗ ông nói là được rồi."
Sau đó, nàng ta nói ra một tọa độ rồi hỏi Dận Khuyết: "Dận đại ca, huynh biết nơi này không?” Tọa độ này cũng không xa vị trí hiện tại của bọn họ, chỉ mất một hai ngày đường thôi.
Dận Khuyết cũng không hiểu: "Đại trưởng lão bảo chúng ta tới đó làm gì?"
Tương Tư Tiên nói: "Nếu gia gia đã cố ý căn dặn đương nhiên là có dụng ý của mình. Đi thôi."
Bàn bạc sơ qua một lát, Tương Tư Tiên từ bỏ việc đuổi theo bọn Lữ Thiếu Khanh mà khởi động phi thuyên nhắm thẳng vị trí mà Đại trưởng lão nói đến.
Tọa độ mà Đại trưởng lão đưa cho ngược hẳn với phương hướng bọn Lữ Thiếu Khanh đang đi, hai hướng cách nhau đến chín mươi độ.
Dận Khuyết nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất mà khó chịu vô cùng, nhưng đây là mệnh lệnh của Đại trưởng lão, hắn ta không thể không nghe theo.
Không đến hai ngày bọn họ đã đến vị trí mà Đại trưởng lão nhắc đến.
Vẫn là trong rừng đá, xung quanh lởm chởm quái thạch, duy nhất một điểm không giống là nơi này có nguồn nước.
Một đầm nước nho nhỏ nằm trong bãi đá vụn.
Mọi người đi tới đây, kiểm tra một vòng, không phát hiện có gì không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận