Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 654 - Đây là một tên đại ác ma



Chương 654: Đây là một tên đại ác maNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi tiểu Bạch hổ nhìn thấy Tiêu Y cũng kích động kêu lên.Mau tới đây, có người bắt nạt hổ.Sau khi Tiêu Y xông đến thì ôm tiểu Bạch hổ vào lòng, tiểu Bạch hổ ghé vào ngực Tiêu Y, cọ cọ hai lần, kêu lên với Tiêu Y.Sau khi Tiêu Y nghe xong, thở phì phò với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, tại sao huynh muốn khi dễ tiểu Bạch?”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào tiểu Bạch hổ trong lòng Tiêu Y: “Tiểu Bạch?”Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy, lúc ta theo vào không biết tại sao lại tới đây, cuối cùng gặp tiểu Bạch.”“Nó không ăn muội?” Lữ Thiếu Khanh tò mò, Tiểu Bạch Hổ dù sao cũng là Kết Đan kỳ, Tiêu Y là cặn bã Trúc Cơ kỳ, còn chưa đủ tê răng nó.Đối với hung thú mà nói, loại nha đầu ngốc thanh thuần ngọt ngào như Tiêu Y là món điểm tâm ngon miệng nhất.Tiêu Y nghe vậy, đắc ý, cười khì khì không ngừng, khuôn mặt nhỏ cười thành một đóa hoa, vỗ vỗ tiểu Bạch hổ trong lòng: “Nó cũng thích ăn linh đậu, muội cho nó ăn vài viên linh đậu nó liền la hét muốn đi cùng muội.”“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy giận dữ: “Muội lấy linh đậu của ta cho nó ăn? Lại đây, lại đây, thả nó ra, giờ ta làm thịt nó.”Lữ Thiếu Khanh tức giận giận kêu: “Vất vả lắm mới đuổi được chim ngốc đi, muội lại tìm về cho ta một con mèo ngốc giành linh đậu với ta? Hôm nay nhất định phải làm thịt nó, lấy tiểu đệ đệ của nó đi ngâm rượu.”Lữ Thiếu Khanh hung thần ác sát, Tiểu Bạch sợ tới mức lông hổ dựng thẳng lên, bồng bềnh đáng yêu.Nó cuộn mình trong lòng Tiêu Y, ôm chặt lấy Tiêu Y, sống chết không chịu buông móng.Tiêu Y ôm tiểu bạch hổ lui ra sau hai bước, vội vàng nói: "Nhị, Nhị sư huynh, Tiểu Bạch là nữ.""Nữ?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nhìn chằm chằm tiểu bạch hổ một hồi: "Cọp mẹ? Nhưng cũng được, da hổ trên người nó rất xinh đẹp, còn có thể lấy xương của nó đi luyện đan."Tiểu Bạch sợ hơn nữa, run rẩy không ngừng.Thật là đáng sợ, đây là một tên đại ác ma.Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt bất thiện đánh giá tiểu bạch hổ, Tiêu Y vội vã nói sang chuyện khác, chỉ vào rừng đá sau lưng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta phát hiện một vài thứ đặc biệt."Nơi này là đỉnh núi, không có cây cối, chỉ có một mảnh rừng đá, lớn có nhỏ có, toàn là đá lởm chởm.Những tảng đá lớn thì lớn chừng trăm trượng, mấy trăm trượng, nhỏ thì chỉ to bằng nắm tay, chúng nằm lộn xộn trong này, cứ như mọc ra từ mặt đất.Nơi này trừ đá tảng ra, không có bất cứ động thực vật nào khác, bình tĩnh đến mức trầm lặng.Lữ Thiếu Khanh đến nơi đây, thần thức lan tỏa xung quanh, khu vực này không lớn, thần thức của hắn có thể dễ dàng bao phủ khắp nơi.Thần thức của hắn khẽ quét qua, trong lòng đã sớm hiểu rõ nơi này có bao nhiêu tảng đá, những tảng đá đó hình dạng thế nào.Nhưng đến hiện tại, hắn tạm thời không phát hiện bất luận chứ thứ gì đặc biệt hoặc chỗ nào khác thường.Lữ Thiếu Khanh biết thời biết thế, tạm thời tha cho tiểu bạch hổ: "Mang ta đi xem xem."Tiêu Y vỗ tiểu bạch hổ một cái, nói với tiểu bạch hổ: "Tiểu Bạch, đi thôi, dẫn chúng ta về nhà ngươi xem thử.""Nhà nó?"Tiêu Y gật đầu: "Đúng vậy, ngay bên cạnh nhà Tiểu Bạch."Tiểu bạch hổ bị gọi là Tiểu Bạch liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, sau đó nhảy xuống từ trong lòng Tiêu Y, chạy ở phía trước.Tuy nói nơi này là đỉnh núi, phạm vi không lớn, trên thực tế đó chỉ đối với tu sĩ mà thôi. Nơi này rộng mấy trăm dặm, người bình thường có chạy nửa tháng cũng chưa được một vòng.Lữ Thiếu Khanh thử ngự không phi hành, phát hiện nơi này là lĩnh vực cấm không, không thể phi hành trên cao, chỉ có thể bay là là trên mặt đất.Mà nếu phi hành với độ cao như vậy, nơi này có vô số đá tảng tạo thành chướng ngại, còn không tự tại bằng đi đường.Bọn họ đi sau Tiểu Bạch, không ngừng tiến về phía trước, cuối cùng đến một chỗ có vẻ đặc biệt theo như lời Tiêu Y."Đến rồi!"Tiêu Y đứng trên một tảng đá lớn, chỉ xuống dưới nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nơi này chính là chỗ đặc biệt mà ta nói."Nơi này không có đá tảng lởm chởm, trong vòng vài dặm là một mảnh ốc đảo, cây cối tươi tốt xanh um, hoa cỏ xanh biếc ướt át.Nơi này có một cái đầm nước nhỏ, đầm nước yên tĩnh, trong suốt, giống như một viên ngọc bích được khảm trên đại địa.Úc Linh chần chờ, nhìn một hồi, hỏi: "Chỗ này có gì đặc biệt?"Đương nhiên, nếu so với xung quanh, nơi này đúng là rất đặc biệt.Chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dùng linh thức, thần thức thì không dò xét được.Tiêu Y lắc đầu, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, cứ mỗi ba canh giờ thì nơi này sẽ có thay đổi.""Thay đổi thế nào?""Huynh cứ nhìn là biết.""Muội còn dám thừa nước đục thả câu với ta? Tạo phản à." Lữ Thiếu Khanh thấy thế, không ngại nhân cơ hội dạy bảo Tiêu Y."Ta còn chưa tính sổ chuyện muội dám chạy tới chỗ này một mình."Tiêu Y vội vàng lui về phía sau hai bước, cẩn thận: "Ta, không phải ta chỉ muốn đi cùng Nhị sư huynh rồi sao?""Ta đi theo, nói không chừng có thể giúp Nhị sư huynh."Trên thực tế là, Tiêu Y không muốn chờ ở bên dưới, chờ đợi thật sự rất nhàm chán.Chẳng bằng đi theo xông xáo, nàng vô cùng tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.Liễu Xích nói nơi này nguy hiểm trùng điệp, cho dù là người có cảnh giới Luyện Hư đến cũng phải tiêu đời.Theo ý Tiêu Y, chắc chắn là con chim già kia nói ngoa.Hơn nữa, cho dù có nguy hiểm, Nhị sư huynh của nàng cũng có thể ổn định, không có gì có thể làm khó Nhị sư huynh của nàng.Không có cách nào khác, sau khi bái sư nàng tiếp xúc với hai vị sư huynh tuyệt thế yêu nghiệt, nhìn hai vị sư huynh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dẫn đến Tiêu Y cảm thấy những người chẳng ra gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận