Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 729 - Điều này, sao có thể?



Chương 729: Điều này, sao có thể?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMẫn Phiên đi tới, cười híp mắt nói: "Nhìn kìa, công tử, nơi này chính là nơi chúng ta phát hiện tốn ma thạch. Ở vùng Nam Hoang này tốn ma thạch cũng không nhiều, rất khó tìm được.""Hơn nữa khai thác cũng rất khó khăn, mỗi một lần tộc nhân chúng ta chỉ thu được một ít liền trở về. Lần này ta mang người đến, cố gắng thu nhặt số lượng khiến ngươi hài lòng."Mẫn Phiên vỗ ngực, giọng nói sang sảng, quanh quẩn xung quanh, bộ dáng dốc hết toàn lực.Úc Linh đã đại khái biết Mẫn Phiên là người như nào, nhịn không được liếc mắt một cái, tin ngươi mới là lạ.Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, nói với Mẫn Phiên: "Được rồi, để người của ngươi khai thác đi."Lần này người Tang Lạc tới đây đều là cảnh giới Kết Đan và Trúc Cơ kỳ, thực lực không tính là yếu.Nhưng tốn ma thạch không dễ thu nhặt như vậy, mức cứng rắn có thể so với khoáng thạch tam tứ phẩm.Hơn hai mươi người Tang Lạc, tốn hơn nửa ngày cũng chỉ thu được khoảng bốn năm mươi tảng đá.Tất cả đều to bằng ngón cái, khiến Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng.Nếu còn tiếp tục với tốc độ như vậy, cho dù thu thập khoảng một tháng thì số lượng cũng không nhiều.Hơn nữa đều là tốn ma thạch nhỏ như vậy, dù là một vạn viên cũng không nổ chết được một Hóa Thần.Một vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể giết chết một gã Hóa Thần sao?Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt, trông rất khó chịu: "Tộc trưởng, ngươi đừng có giở trò với ta. Bảo bọn họ nhanh lên đi."Trong lòng Mẫn Phiên âm thầm cao hứng, mặt ngoài lại cố ra vẻ khó xử: "Đâu có cách nào, ngươi có thể đi lên xem thử xem, thật sự rất khó thu thập."Úc Linh hừ một tiếng, nàng ta phi thân mà lên, nàng ta không tin tà.Nhưng mà một lát sau nàng ta đi xuống với vẻ mặt khó coi, trong tay nàng ta cũng chỉ có hai viên tốn ma thạch, bởi vậy có thể thấy được Mẫn Phiên không nói dối.Mẫn Phiên cười ha hả: "Xem đi, ta không lừa các ngươi đúng không? Rất khó thu thập, chúng ta ở lại đây vài ngày, từ từ sẽ xong, không vội, không vội!"Sự đắc ý trong mắt Mẫn Phiên dù làm thế nào cũng không che giấu được.Đừng nói ở chỗ này vài ngày, cho dù là mấy tháng, giá trị của đống tốn ma thạch thu thập được khẳng định không bằng mười lăm vạn cân linh cốc.Đối với Mẫn Phiên mà nói, ông ta vẫn có lãi.Lữ Thiếu Khanh cũng không có tâm tư ở chỗ này lâu, hắn nói với Úc Linh: "Dẫn ta đi lên."Đi tới phía trên, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ở giữa đống tốn ma thạch có vật chất màu trắng, giống như keo dán dán tốn ma thạch lại với nhau, chúng dường như cấu thành ngọn núi dưới chân này.Lữ Thiếu Khanh thử một chút, tốn ma thạch dính quá chặt, với khí lực của hắn cũng khó có thể tách ra.Úc Linh cũng tháy rất kỳ quái: "Đây rốt cuộc là thứ cổ quái gì, vì sao lại chặt như vậy?"Lấy thực lực của nàng ta, dù mức vạn cân cũng khó có thể tách ra, đúng thực là rất cổ quái.Lữ Thiếu Khanh nhìn, hắn cũng rất đau đầu, ngàn dặm xa xôi tới nơi này, lại tay không mà về, hắn sẽ không cam lòng, tốn ma thạch này hoàn toàn có thể trở thành đòn sát thủ khác của hắn.Ngay khi Lữ Thiếu Khanh gặp khó khăn, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động.Ong một tiếng, Mặc Quân kiếm xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh búng nó một cái, mắng: "Tảng đá kia ngươi ăn xong chưa? Ăn xong thì làm việc cho ta."Mặc Quân kiếm ong ong nhảy lên hai cái.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Không thể nào, ngươi còn muốn để lại một nửa cho cô nàng Vô Khưu sao?"Một loại cảm xúc vui vẻ truyền đến cho Lữ Thiếu Khanh, nó bày tỏ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, có thứ tốt cần chia sẻ.Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt, tức chết đi được, sao mà ai cũng thích vòng cánh tay ra ngoài vậy: "Đây là tảng đá của ta, ngươi nói cho liền cho sao? Hãy chẻ ngọn núi này ra cho ta, nếu không ngươi đừng nghĩ đến việc gặp được cô nàng Vô Khưu."Nhìn Lữ Thiếu Khanh vậy mà lại nói chuyện với một thanh kiếm, Úc Linh không biết nói cái gì cho phải, việc đó làm cho thanh kiếm trông giống như một người thật.Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lữ Thiếu Khanh, thân Mặc Quân kiếm lập tức tăng vọt, bổ xuống ngọn núi.Mẫn Phiên ở phía dưới sau khi Lữ Thiếu Khanh đi lên, cười hắc hắc, tản ra sự đắc ý: "Hắc, tiểu tử, ngươi còn trẻ, muốn đấu với ta sao? Còn non lắm. Ta muốn ép khô ngươi, hừ hừ!"Mẫn Phiên đã mấy trăm tuổi, sống lâu như vậy, một con heo cũng phải thành tinh, huống chi là kẻ làm tộc trưởng như ông ta."Tốn ma thạch nơi này cứng rắn vô cùng, ngươi có thể thu thập bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, hắc hắc, có thấy thua thiệt không? Ngươi bây giờ là một phế nhân, ngươi đi lên, ta xem ngươi có thể thu thập được bao nhiêu. Đến lúc đó cho dù ngươi biết mình bị ta lừa, ngươi cũng không nói được gì, hắc hắc!"Nhưng mà bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang thật lớn, làm Mẫn Phiên hoảng sợ.Đã xảy ra chuyện gì vậy?Mẫn Phiên và người Tang Lạc phía dưới nhao nhao kinh hãi, mà ở phía trên, vô số tốn ma thạch cuồn cuộn rơi xuống, giống như mưa đá.Mẫn Phiên ngây dại: "Điều này, sao có thể?"Mẫn Phiên khó có thể tin nhìn tốn ma thạch cuồn cuộn rơi xuống, đầu óc trống rỗng.Đùa gì vậy, mình không phải đang nằm mơ chứ?Độ khó thu thập tốn ma thạch ông ta biết rõ, nếu tốn ma thạch dễ dàng thu thập như vậy, người Tang Lạc ở Nam Hoang nhất định sẽ liên hợp lại, phát động phản kích với người Thánh tộc, thay vì phân tán khắp các bộ lạc và tự lực cánh sinh như bây giờ.Dùng tốn ma thạch đối phó với người Thánh tộc là vô cùng tốt."Cho, cho dù là nhóm vương tộc trong vương đình cũng không làm được mà?"Mẫn Phiên trợn mắt ngẩn ngơ, da đầu tê dại, ông ta không rõ vì sao Lữ Thiếu Khanh có thể thoải mái làm được như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận