Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 213 - Lời này, bảo bọn họ làm sao nói tiếp đây



Chương 213: Lời này, bảo bọn họ làm sao nói tiếp đâyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhưng loại tiểu xảo này của Lữ Thiếu Khanh ở trước mặt Hạng Ngọc Thần không có tác dụng.Hạng Ngọc Thần mặc dù làm người thành thật đôn hậu, nhưng không ngu cũng không ngốc. Hắn ta cẩn thận thi hành mệnh lệnh của sư phụ.Ngu Sưởng bảo hắn ta tới nơi này nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không được đi đâu, hắn ta vẫn luôn ở chỗ này nhìn chằm chằm. Ai đến cầu xin, cũng đều vô dụng.Lữ Thiếu Khanh biết tính cách Hạng Ngọc Thần cũng từ bỏ ý định thuyết phục Hạng Ngọc Thần.Hắn bất đắc dĩ thở dài, cảm thán chưởng môn giảo hoạt, cuối cùng xám xịt trở lại chỗ ngồi của mình.Thấy Lữ Thiếu Khanh không có cách nào trốn đi, Tiêu Y rất vui vẻ, ân cần đưa linh đậu đã bóc sẵn cho Lữ Thiếu Khanh."Nhị sư huynh, đừng thất vọng nha, ở chỗ này cũng rất tốt mà."Ôi, nha đầu ngươi, bộ dáng có vẻ rất cao hứng.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt: "Có phải muội đang rất vui vì ta ở lại đây không?"Đương nhiên rồi, huynh ở lại chỗ này, đến lúc đó trời sập, do huynh gánh vác, ta cũng không cần quan tâm.Tiêu Y lắc đầu, nhưng nàng không dám thừa nhận điều này."Nào có, ta là cảm thấy có Nhị sư huynh ở chỗ này, ta, ta không cần sợ hãi nữa."Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh nói để Tiêu Y làm đại diện Thiên Ngự Phong ở lại đây, khiến nàng sợ hãi.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh không có cách nào chạy trốn, mới làm cho trái tim đập loạn của nàng bình tĩnh lại.Hạng sư huynh là ân nhân cứu mạng của ta.Tiêu Y vội vàng lấy một trái cây, đưa cho Hạng Ngọc Thần ngồi bên cạnh."Hạng sư huynh, ăn trái cây đi."Lữ Thiếu Khanh không vui: "Ăn cái gì mà ăn, hắn ta là đồ đệ chưởng môn, sẽ hiếm lạ trái cây của muội sao? Lấy lại đây cho ta."Lữ Thiếu Khanh gặm trái cây, nhìn chằm chằm Hạng Ngọc Thần."Hạng sư huynh, ngươi nói thật cho ta biết, chưởng môn có âm mưu gì?"Chống lại ta, không phải chính là âm mưu sao?Hạng Ngọc Thần cười khổ không thôi, đây có thể gọi là âm mưu gì?Nếu là người khác, hắn ta nhất định sẽ giáo huấn một chút, dạy hắn nói chuyện như thế nào.Nhưng bất đắc dĩ, người trước mắt này là Lữ Thiếu Khanh, sư phụ hắn ta cũng không kiềm chế được, hắn ta làm đồ đệ vẫn là không nên không biết tự lượng sức mình.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng phải tránh mũi nhọn, hắn ta thành thật nói: "Sư phụ chỉ nói cho ta biết, bảo ta nhìn chằm chằm ngươi, không cho ngươi rời đi."Sau đó tận tình khuyên nhủ Lữ Thiếu Khanh: "Lữ sư đệ, sau khi ngươi gia nhập môn phái, số lần tham gia đại hội môn phái rất ít. Đại điển lần này còn long trọng hơn cả đại hội môn phái, ngươi cứ ở đây đợi đi."Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm tặc lưỡi, vẫn là Nhị sư huynh trâu bò.Mười năm, số lần tham gia ít ỏi không có mấy.Thật kinh khủng.Khó trách chưởng môn nhìn thấy Nhị sư huynh dù gì cũng phải mắng vài câu.Lữ Thiếu Khanh thì một chút xấu hổ cũng không có: "Đại hội gì thì cũng chỉ là nghe chưởng môn nói nhảm, không có ý nghĩa, ta không cần tu luyện sao?"Hạng Ngọc Thần và Tiêu Y đều im lặng.Lời này, bảo bọn họ làm sao nói tiếp đây.Có Hạng Ngọc Thần ở chỗ này ngăn chặn, Lữ Thiếu Khanh biết mình không có cách nào chạy trốn.Chỉ có thể thành thật ở lại chỗ này.Ngu Sưởng nói chuyện ở hơn nửa canh giờ mới kết thúc.Thấy Ngu Sưởng đi xuống, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên hỏi Hạng Ngọc Thần: "Hạng sư huynh, ngươi biết thái độ làm người của ta chứ?"Hạng Ngọc Thần gật gật đầu, thái độ làm người của ngươi, ta ít nhiều biết một chút. Nhưng mà, Hạng Ngọc Thần không rõ tại sao Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên nói đến chuyện này.Tiêu Y cũng chớp chớp mắt, tò mò nhìn Lữ Thiếu Khanh, không hiểu Nhị sư huynh của mình đang có chủ ý gì.Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người lộ ra vẻ nghi hoặc, không nói nhảm, nói với Hạng Ngọc Thần: "Hạng sư huynh, ngươi đi nói cho chưởng môn. Nếu có người gây chuyện, đừng có bắt ta lên trên."Hạng Ngọc Thần càng thêm khó hiểu, không hiểu ý Lữ Thiếu Khanh.Có người gây sự, làm đệ tử Lăng Tiêu Phái nên nghĩa bất dung từ ngăn cản mới đúng."Lữ sư đệ, lời này của ngươi ta không đồng ý, có người gây sự, làm cho môn phái khó xử, thân là đệ tử môn phái, nên nghĩa bất dung từ ngăn cản."Hạng Ngọc Thần nói năng chính trực, rất có khí phách. Trong ánh mắt lộ ra kiên định, nếu có người mạo phạm Lăng Tiêu Phái, cho dù là trả giá tánh mạng hắn ta cũng phải bảo vệ danh dự môn phái.Thái độ của Hạng Ngọc Thần khiến Tiêu Y cảm động không thôi.Đây mới là sư huynh môn phái bình thường chứ.Tiêu Y nhìn thoáng qua Nhị sư huynh của mình, không đành lòng nhìn thẳng.Nhị sư huynh, huynh vậy mà đang ngoáy mũi, đây là thái độ gì vậy? Lại nói, tu sĩ còn có cứt mũi sao?Tiêu Y lại có chút kích động muốn móc thử một chút.Hạng Ngọc Thần nói những lời này, cảm động được người khác, lại không cảm động được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh móc nửa ngày cũng không có móc ra một cục cứt mũi nào, chà xát tay, sau đó bóp một viên linh đậu ném vào trong miệng.Tiêu Y ghét bỏ vạn phần, chỉ trích ngay tại chỗ: "Nhị sư huynh, huynh có thể có vệ sinh một chút được không?""Vệ sinh?" Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng: "Tiểu Hồng cả ngày đi ị đi đái ở trên đầu muội, sao lại không thấy muội nói đến vệ sinh?"Tiêu Y nhanh chóng sờ lên đầu mình, nơi này đã sắp thành tổ chim chuyên dụng của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng trên bàn chỉ vào Lữ Thiếu Khanh kêu to. Chỉ trích Lữ Thiếu Khanh đang nói xấu nó.Lữ Thiếu Khanh cười xong, nghiêm túc nói với Hạng Ngọc Thần: "Hạng sư huynh không hổ là tấm gương mẫu mực của chúng ta, cho nên, có việc thì ngươi lên đi. Đừng bắt ta lên trên. Ngươi đi nói cho chưởng môn là tốt rồi, thực lực của ta thấp, đi lên cũng chỉ làm môn phái mất mặt thôi.”Lời này khiến Hạng Ngọc Thần không nhịn được, lại lộ ra nụ cười khổ."Lữ sư đệ, ngươi nói như vậy, là đang chê cười ta sao?"Thực lực của ngươi mà còn nói là thấp kém, ta đây thì sao?Hạng Ngọc Thần lắc đầu, không rõ Lữ Thiếu Khanh vì sao phải làm như vậy.Nhưng mà, hắn ta nhìn thoáng qua mọi người phía dưới quảng trường, hắn ta nói một câu: "Lữ sư đệ, lần này chỉ sợ ngươi tránh không thoát."

Bạn cần đăng nhập để bình luận