Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 220 - Đồ nhi ngoan, nên làm như thế



Chương 220: Đồ nhi ngoan, nên làm như thếNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh không phản đối, mà bày ra vẻ mặt đương nhiên."Gã quá kiêu ngạo, chẳng những đánh Tạ Sùng của Bích Vân Phong trọng thương, lại còn định quấy rối Doãn Kỳ.""Dựa vào tính cách của nha đầu Doãn Kỳ này, không chém chết gã, cũng sẽ đánh tới gần chết."Sự thật cũng đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói.Loại tu sĩ dùng đan dược để đề thăng cảnh giới như Đường Sách hoàn toàn không phải đối thủ của Doãn Kỳ.Dưới tình huống như vậy cho dù hai người có cách nhau một cảnh giới nhỏ, cũng không vấn đề gì.Đường Sách vẫn bị đánh không ngẩng đầu lên nổi, bất kể là cận chiến, hay là pháp thuật viễn trình gã ta không làm gì được Doãn Kỳ.Doãn Kỳ giống hệt một con bạo long đã đói bụng mười ngày nửa tháng, hai mắt đỏ ngầu, đuổi theo con mồi ra sức cắn xé.Không cắn chết con mồi, thề không bỏ qua."Ngươi, ngươi..."Đường Sách là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, lại còn được lão tổ chỉ điểm, thực lực tiến bộ như bay.Tuổi còn trẻ, mà chỉ thiếu chút nữa là bước vào Kết Đan kỳ.Thực lực tăng lên như bay khiến cho gã đánh mất chính mình, cho rằng thiên phú của mình không kém hơn bất kì ai.Từ nhỏ được gia tộc bồi dưỡng, chưa từng gặp trắc trở, bởi vậy đạo tâm không theo kịp tu vi.Hiện tại, bị Doãn Kỳ thấp mình một cảnh giới nhỏ áp chế, gã dùng hết biện pháp, dùng hết thủ đoạn, thậm chí dùng cả pháp khí của mình mà vẫn không thể vãn hồi thế cục.Doãn Kỳ càng đánh lại càng cuồng, càng đánh lại càng hưng phấn, mà gã thì càng đánh càng kinh ngạc, càng đánh càng sợ hãi."Ngươi, ngươi cút ngay cho ta!"Đường Sách nổi giận gầm lên một tiếng, ném một món pháp khí ra, một tấm màn sáng xuất hiện.Tấm màn đó tản ra ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng, giống như một tấm thuẫn, bảo vệ gã ta bên trong.Đồng thời, bên trên pháp khí có một luồng sóng gợn trong suốt xuất hiện, không ngừng khuếch tán ra ngoài.Một luồng lực lượng khổng lồ đánh úp lại, va vào người Doãn Kỳ, muốn ép Doãn Kỳ lùi lại.Nhưng mà vô dụng.Trên khuôn mặt hồng hào của Doãn Kỳ không có chút biểu cảm nào, mím môi, giơ cự kiếm lên cao.Cự kiếm tỏa ra ánh sáng nhạt, chém từ trên cao xuống.Sức của Doãn Kỳ còn mạnh hơn, hai luồng sức mạnh đọ sức với nhau.Mọi người thậm chí có thể nhìn thấy luồng sức mạnh trong suốt kia bắt đầu vặn vẹo.Lấy lực phá lực, một bước không lùi, cứng rắn chặn lại phản kích của đối phương.Sự mạnh mẽ của Doãn Kỳ làm sắc mặt không ít tu sĩ đứng xem đại biến.Bọn họ tự hỏi mình, nếu gặp phải đối thủ như Doãn Kỳ, bọn họ có bao nhiêu phần thắng?Sắc mặt Đường Sách càng khó coi hơn.Gã không ngờ làm vậy mà cũng không thể ép Doãn Kỳ lùi lại.Nếu không thể ép Doãn Kỳ lui lại, thì gã đành phải lui vậy.Gã đã không có dũng khí đánh chính diện với Doãn Kỳ.Gã muốn lùi, nhưng Doãn Kỳ không cho gã cơ hội này.Doãn Kỳ giơ cự kiếm lên nhằm về phía Đường Sách.Bóng dáng nàng ta chớp động, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đường Sách.Cự kiếm hung hăng bổ về phía Đường Sách.Nhát kiếm vô cùng sắc bén.Chém thật mạnh vào màn sáng.Hình như có một tiếng gì thanh thúy vang lên, giống như tiếng trứng chim bị đánh vỡ, pháp khí của Đường Sách nứt vụn, tầng màn sáng kia cũng biến mất.Đường Sách như trúng phải một đòn nghiêm trọng, lại bay ra ngoài, gã ta điên cuồng hộc máu lúc bay ngược giữa không trung.Lần này, gã bị trọng thương, linh lực cạn kiệt, trên người chồng chất vết thương.Nhưng mà so với vết thương trên người, đạo tâm của gã còn chịu đả kích nghiêm trọng hơn.Gã nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời xanh thẳm.Gã không ngờ gã lại bại trên tay một con nha đầu còn nhỏ hơn mình.Từ lúc gã xuất đạo đến bây giờ, vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, chưa từng gặp trắc trở, đả kích nào.Hiện giờ, gặp phải đả kích như vậy trước mắt bao người, làm lòng gã như tro tàn, mất hết ý chí chiến đấu.Doãn Kỳ còn muốn xông lên, dùng cự kiếm trong tay mình hung hăng đập vào người Đường Sách.Giọng của Ngu Sưởng vang lên đúng lúc: "Được rồi, đến điểm thì dừng."Nếu lên tiếng muộn, dựa theo tính cách của Doãn Kỳ nói không chừng sẽ đánh chết Đường Sách thật.Doãn Kỳ nghe chưởng môn nói như vậy, dừng lại, nhìn Đường Sách đang nằm trên mặt đất chẳng xác thì một thi thể.Nàng ta lạnh lùng nói một câu: "Không chịu nổi một đòn."Cơ thể Đường Sách hơi co giật, lại bị đả kích một lần nữa.Biểu cảm trên mặt Đường gia gia chủ lúc này chẳng khác nào liên tục nuốt trúng một trăm con ruồi.Buồn nôn đến mức sắp nôn ra tại chỗ rồi.Đường Sách lên đài, vốn định biểu diễn một phen, giành vinh quang về cho Đường gia.Bây giờ thì lại ném thể diện của Đường gia đến tận Trung Châu rồi.Tộc nhân đỡ Đường Sách xuống, nhìn thấy thần tình Đường Sách đờ đẫn.Trong lòng Đường gia gia chủ Đường Nguyên Tư sinh ra dự cảm không ổn.Chắc là tương lai của Đường gia không bị đánh tới mức hỏng luôn rồi đúng không?Doãn Kỳ khiêng cự kiếm trên vai, nhìn về phía những người khác: "Có ai muốn đến đánh với ta một trận không?"Không ai lên tiếng.Bọn họ thấy rõ trận chiến giữa Doãn Kỳ và Đường Sách.Khác với Đường Sách dùng nhiều loại thủ đoạn khác nhau.Từ đầu tới cuối Doãn Kỳ chỉ dùng có một thanh cự kiếm, không dùng những pháp khí khác, chỉ dùng cự kiếm, dùng kiếm quyết.Chỉ vậy mà đã đánh bại Đường Sách Trúc Cơ tầng chín.Hơn nữa Đường Sách còn thất bại thê thảm, nhìn dáng vẻ của gã, phỏng chừng không có mấy tháng là không thể bình phục được.Cơ Bành cười như một đóa hoa, Doãn Kỳ Đại đệ tử của ông, tuy thiên phú thực lực không bằng thiên tài như Kế Ngôn, nhưng nếu so với những người khác thì nàng ta cũng đã có thể xem như thiên tư trác tuyệt."Đồ nhi ngoan, nên làm như thế."

Bạn cần đăng nhập để bình luận