Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 600 - Ngươi còn gọi người nữa, sao ngươi chơi hoang quá vậy?



Chương 600: Ngươi còn gọi người nữa, sao ngươi chơi hoang quá vậy?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Nhân tộc, ngươi đáng chết."Giọng nói của Khu Tình rất bình tĩnh, nhưng giấu dưới lớp bình tĩnh đó là oán hận ngập trời, mặc dù là Ung Y cũng cảm nhận được.Trong lòng Ung Y mắng to, tên khốn này thông đồng với cả nữ Ma tộc hay sao?Vì yêu sinh hận?Đúng là thứ lăng nhăng không đáng tin cậy.Bên này, Lữ Thiếu Khanh đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc này, có điều khi nhìn thấy chỉ có một mình Khu Tình xuất hiện, trong lòng Lữ Thiếu Khanh mừng thầm.Hắn cười tít mắt hỏi: "Tam Bát, lần này chỉ có một mình ngươi à? Tên cẩu nam nhân kia đâu?"Khu Tình còn bình tĩnh hơn nữa, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Là ngươi giết đệ đệ ta?"Lữ Thiếu Khanh cố ý khiêu khích: "Là đệ đệ ngươi à? Ngày đó ta chỉ giết một con gà con mà thôi, không đúng, còn đơn giản hơn giết một con gà con nữa chứ. Ma tộc các ngươi có người yếu kém như vậy từ khi nào?""Hay, hay lắm." Rốt cục Khu Tình nhịn không được sát ý trong lòng nữa, nàng ta hoàn toàn bùng nổ, cả bầu trời cũng như tối sầm xuống: "Ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.""Chết!"Khu Tình lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh, thân thể cường đại xé rách hư không, phát ra tiếng gió rít bén nhọn, lao tới chẳng khác nào một quả pháo hình người.Việc dùng pháp thuật đánh chết Lữ Thiếu Khanh không đủ để tiêu trừ hận ý trong lòng Khu Tình. Chỉ có cách đích thân xé nát thân thể Lữ Thiếu Khanh, cắn nuốt của hắn huyết nhục, gặm thực xương cốt của hắn, hành hạ linh hồn của hắn mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng ta.Nơi này cách chỗ của những Ma tộc khác gần quá, Lữ Thiếu Khanh cấp tốc lui về phía sau, đồng thời khiêu khích: "Đến đây đi, chúng ta đổi chỗ khác, cho ngươi một cơ hội báo thù.""Đừng chạy!"Lúc này Khu Tình đã sắp điên rồi, sát ý và hận ý làm cho đầu óc nàng ta mụ mị, chỉ biết lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Hai người một trước một sau, chạy ra rất xa, Lữ Thiếu Khanh mới dừng lại."Chết!"Khu Tình gầm thét, linh lực trong cơ thể bùng nổ, phát ra một tiếng vang thật lớn trong không trung, tốc độ tăng nhanh, thân hình không ngừng tiến tới, hung hăng nhào về phía Lữ Thiếu Khanh giống như một viên thiên thạch màu đen.Lữ Thiếu Khanh không né tránh, mà đứng yên tại chỗ.Khu Tình nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không né tránh, dám đứng yên tại chỗ, trong lòng mừng rỡ.Nhục thân của Thánh tộc chúng ta mạnh mẽ hơn tu sĩ nhân loại rất nhiều.Ánh mắt Khu Tình tàn nhẫn, nàng ta muốn dùng một đòn đâm cho thân thể Lữ Thiếu Khanh chia năm xẻ bảy, để cho hắn nếm thử nỗi đau khi bị phân thây.Mà hai người Hình Tác, Nhan Ba đi theo ở phía xa, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng yên không nhúc nhích trong không trung, giống như đã sợ đến không biết làm sao nữa.Nhan Ba cười lạnh không thôi: “Nhân Tộc yếu đuối, tự tìm đường chết, chết chắc rồi."Nhục thân của Thánh tộc vô cùng mạnh mẽ, nhân tộc mà đọ nhục thân với Thánh tộc, chính là lấy khuyết điểm của mình bì với ưu điểm của người ta, muốn chết cũng không nên tìm cách như thế.Nhưng mà sắc mặt Hình Tác lại nghiêm túc, hắn ta lắc đầu nói: "Cẩn thận, người này không đơn giản, nhục thân của hắn, thậm chí không kém gì ta."Hình Tác nhớ lại va chạm giữa mình và Lữ Thiếu Khanh ngày đó, biết nhục thân và lực lượng của Lữ Thiếu Khanh không kém gì hắn ta.Biểu cảm của Nhan Ba không khác gì nghe thấy trò cười lớn nhất thiên hạ.Sao Nhân tộc có thể so bì nhục thân với Thánh tộc được cơ chứ?Không phải là làm cho người ta cười đến chết hay sao?Vì sao Thánh tộc mạnh hơn nhân tộc? Nguyên nhân là vì nhục thân của Thánh tộc cường hãn.Nhục thân mạnh mẽ, có thể dung nạp nhiều linh lực hơn, chịu được nhiều đả kích hơn, có thể chịu được nhiều sai lầm hơn.Hình Tác lắc đầu: "Xem tiếp đi.""Lỡ có gì ngoài ý muốn, chúng ta lập tức ra tay, không thể làm Khu đại nhân gặp nguy hiểm."Nhan Ba bĩu môi, rất là khinh thường: "Hai người các ngươi nhát gan quá, chỉ là một nhân loại mà thôi, có cần phải thế không?"Ung Y ở phía xa cũng nhìn thấy cảnh Lữ Thiếu Khanh muốn dùng nhục thân đối kháng với Ma tộc.Lúc này, ông ta mắng to ở trong lòng, tiểu tử vô liêm sỉ, không biết chết sống.Ngươi cho rằng ngươi là ai?Người còn chưa biết nhục thân của Ma tộc cường hãn đến mức nào hay sao?Hừ, tự tìm đường chết.Thôi, tiểu tử này bị Ma tộc đâm chết, cũng tiết kiệm công sức của ta.Trong ánh mắt của ba người vây xem, Khu Tình và Lữ Thiếu Khanh đụng vào nhau."Ầm!"Một tiếng vang thật lớn, tiếng vang khủng khiếp làm cho trong không khí sinh ra từng tầng sóng gợn, không ngừng khuếch tán ra ngoài như vằn nước.Sóng khí cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất, vô số cự mộc ngút trời, cự thạch to lớn hóa thành bột mịn."A!"Khu Tình kêu thảm một tiếng, một đóa hoa máu rực rỡ nở rộ giữa không trung, cả người bắn ngược về, hóa thành một ngôi sao băng ngã xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu, làm tóe lên vô số bụi mù.Còn như Lữ Thiếu Khanh, tuy thân thể lay động, nhưng mà hắn lại đứng yên tại chỗ không nhúc chích, hình như không xi nhê gì cả.Chuyện này…Cảnh tượng này làm ba người đang vây xem phải ngớ người ra."Không, không thể nào." Nhan Ba trợn to mắt, chẳng khác nào thấy quỷ, trên khuôn mặt thô kệch toàn là vẻ khó tin.Hắn ta thậm chí nghi ngờ có phải hai mắt của mình xảy ra vấn đề rồi hay không.Nhục thân của nhân tộc mạnh như vậy à?Rốt cục ai mới là Thánh tộc?Biểu cảm của Hình Tác vô cùng khó coi, quả nhiên, chuyện ngày đó không phải ảo giác, tiểu tử này có gì đó khác thường.Khu Tình giãy dụa đứng lên từ trong hố sâu, trên người nàng ta toàn là vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả cơ thể.Hiện tại, Khu Tình cảm thấy cơ thể của mình chẳng khác nào một chiếc bình sứ, trên đó phủ đầy vết rách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận