Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2122: Chương 2122

Chương 2122: Chương 2122Chương 2122: Chương 2122
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Oa, oa, đáng ghét, ngươi, tên khốn kiếp ngươi, ta, đau, thả, thả ta ra.”
Quản Đại Ngưu bị đánh cho kêu lên oa oa, thuần thục ôm đầu, cuộn chặt mình.
“Thiếu Khanh, ngươi làm gì?” Thiều Thừa ngạc nhiên nửa ngày, mới phản ứng được. Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lại đấm thêm mấy cái mới đứng lên, vỗ vỗ tay, cười hắc hắc không ngừng: “Dê chịu!”
Bà nội nó, ghét nhất miệng quạ đen. “Đáng, đáng ghét!” Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, đứng lên, bi phẫn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng, hận không thể nhào tới một ngụm cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà hắn ta muốn báo thù cũng không làm được. Hiện tại hắn ta vẫn là Hợp Thể kỳ, mà Lữ Thiếu Khanh mấy năm trước đã sớm là Luyện Hư kỳ.
Báo thù cái rắm.
“Tiền bối, người xemf” Quản. Đại Ngưu ngược lại tố cáo: “Y thực lực của mình cường đại liên khi dễ ta.”
“Tiền bối, người quản hắn đi.” Quản Đại Ngưu nước mắt lưng tròng.
Mỗi lần gặp phải tên khốn kiếp này đầu phải bị đòn.
Ấm ức chết mất, ta tìm ai để nói lý đây?
Thiều Thừa cũng trừng Lữ Thiếu Khanh một chút: “Khốn kiếp, sao có thể đối xử với bằng hữu như vậy?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, hơi lắc đầu: “Chính là vì bằng hữu nên con mới đối với hắn như vậy.”
“Bằng hữu mà, gặp mặt kích động phát tiết một chút rất bình thường.”
Giản Bắc bên cạnh không kìm được lui lại một bước.
Đáng sợ, đại ca thật đáng sợ. Sẽ không tiếp tục tìm ta phát tiết chứ?
Quản Đại Ngưu nghe thấy càng thêm bi phân, gào thét: “Ai muốn làm bằng hữu với ngươi.”
Nếu có thể, đánh chết ta cũng không muốn làm bằng hữu với hắn. Lữ Thiếu Khanh nghe vậy lập tức sầm mặt lại: “Không phải bằng hữu sao? Xâm nhập phi pháp, ta có quyền đánh chết ngươi.”
“Tiền bối, người xem.” Quản Đại Ngưu sắp ôm đùi Thiều Thừa khóc một phen.
Thiều Thừa không còn cách nào khác, khoát khoát tay, hỏi Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu: “Các ngươi mới vừa nói có chuyện muốn nói cho ta biết, là chuyện gì?”
“An Thiên Nhạn cùng Hạ Ngữ mất tích, người của ma tộc đang lùng bắt các nàng, tình cảnh của bọn họ rất nguy hiểm “
Giản Bắc mới mở miệng, sắc mặt Thiều Thừa lập tức đại biến: “Cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh cũng nghiêm túc lên, lạnh lùng nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu liếc nhau, hai người từng câu từng chữ nói ra đại khái sự việc.
Sau khi ma tộc hoành hành ở Yến Châu đã tiến công quy mô lớn tới Trung Châu.
Ngũ gia tam phái và các thế lực lớn nhỏ của Trung Châu tổ chức binh mã đi ngăn cản ma tộc.
Nhưng mà ma tộc lại đột nhiên từ nội địa Trung Châu xuất hiện, khiến thực lực Trung Châu đại loạn.
Đông bắc Trung Châu bị ma tộc xâm chiếm, mất một phần năm thổ địa.
Tuy nhiên đây cũng là chiến quả lớn nhất ma tộc có thể đoạt được.
Sau khi thế lực Trung Châu lấy lại tỉnh thần, thể hiện ra sức mạnh cường đại, liên tiếp đánh bại ma tộc.
Cùng với ma tộc không ngừng tăng thêm quân số, thế lực Trung Châu và ma tộc rơi vào thế giằng co, hai bên đánh có qua có lại, cứ thế đánh nhau nhiều năm. Nhưng trước đây mấy năm, Mị gia cấu kết ma tộc bị lộ, thế lực Trung Châu một lần nữa rơi vào trong hỗn loạn và rung chuyển.
Mi nhà tự xưng thế lực đệ nhất Trung Châu, thế lực phụ thuộc bên dưới vô số kể, thế lực cực kỳ cường đại.
Sự phản bội của Mị gia cũng khiến cho rất nhiều thế lực Trung Châu mấy ởi lòng tin chiến thắng. Dưới tình huống này, có thế lực bắt đầu đi theo Mi gia liên thủ với ma tộc, có thế lực giảng hòa với ma tộc, rời khỏi chiến đấu, phong bế sơn môn không ra.
Thế lực thật sự muốn đối phó với ma tộc trong chốc lát giảm đi rất nhiều.
Ngay cả trong ngũ gia tam phái cũng có những ý kiến bất đồng.
Có nhiều lời đồn, trong ngũ gia tam phái có trưởng lão của vài gia tộc đi lại gần gũi với ma tộc, tiến thêm một bước đả kích cảm xúc đối kháng ma tộc của Trung Châu.
Hơn nữa.
Ma tộc cũng vào lúc này, nhân cơ hội đưa ra đề nghị ngưng chiến.
Hai bên ai nấy tự lui lại vạn dặm, dùng đó làm thành ý. Ma tộc còn phái sứ giả thương thảo việc ngưng chiến với thế lực của ngũ gia tam phái.
Người của ma tộc tới Nhữ thành, làm việc bá đạo, nhìn giống như cố ý muốn gây chuyện.
Bọn hắn tận lực nhắm vào các cao thủ của nhân tộc, ngày ngày ước chiến, hai bên đều có thắng có bại.
Còn Hạ Ngữ và An Thiên Nhạn nhìn thấy Trung Châu hỗn loạn và rung chuyển như vậy các nàng liền dự định trở về Tề Châu.
Nhưng các nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ bị ma tộc biết. Ma tộc phái người phục kích giữa đường, giờ không rõ tung tích.
“Hạ Ngữ cùng An Thiên Nhạn hai người ra khỏi Nhữ thành là bị đánh lén, người đồng hành đều chết rồi, nghe nói hai người bọn họ đã trốn, nhưng ma tộc đã phái ra người đi truy sát, lùng bắt các nàng.”
“Đáng chết!” Thiều Thừa sau khi nghe xong, hai quyền nắm chặt, trên gương mặt hiền lành lộ ra sát ý: “Ma tộc đáng chết!”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên lại ltrở nên băng lãnh: “An sư bá các nàng đi nơi nào, biết không?”
Giản Bắc lắc đầu: “Không biết, ma tộc phong tỏa tin tức rất chặt, nếu như không phải chúng ta nhận được tin tức do người Mị gia truyền ra, chúng ta căn bản không biết các nàng gặp nạn.” Quản Đại Ngưu tức giận bất bình nói: “Chúng ta sau khi biết được tin tình báo này lập tức chạy tới đây nói cho ngươi biết.”
“Không ngờ tên khốn kiếp ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi có còn lương tâm không vậy?”
Lữ Thiếu Khanh nói với hắn ta: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ta không thu linh thạch của ngươi nữa.” “Không thu linh thạch của ta?” Quản Đại Ngưu ngạc nhiên, vì sao ta phải cho ngươi linh thạch? “Đúng vậy, linh thạch ban nãy ta giúp ngươi giảm béo ta sẽ không thu nữa.”
Quản Đại Ngưu tức đến méo mũi, gào thét với Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp!”
“Đã nói đừng nóng giận mà, khi nào ta bảo sư phụ ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận