Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1622

Chương 1622Chương 1622
Vẫn là nháy mắt mấy cái.
Kha Hồng cũng cạn lời, ấu trĩ.
Lão trừng Lữ Thiếu Khanh một chút: "Tiểu tử, đừng giả bộ."
Tiếp tục chớp mắt, dù sao cho dù bọn hắn nói thế nào, Lữ Thiếu Khanh vẫn bịt lỗ tai, làm như không nghe thấy.
"Trừ phúc lợi một phái của hắn." Tiêu Sấm giật dây Ngu Sưởng.
Ngu Sưởng bên này còn chưa mở miệng, Lữ Thiếu Khanh không vui, hô hào: "Tiêu Sấm sư bá, không nên khi dễ người như vậy."
"Mấy năm không gặp, sao người trở nên chó quá vậy?"
Tiêu Sấm cười lạnh: "Làm sao? Không tiếp tục giả vờ không nghe thấy nữa à?"
Lữ Thiếu Khanh lộ ra rất bất đắc dĩ: "Mọi người thương lượng đại sự không cần để ý đến ta đâu."
"Mọi người muốn làm gì, ta giơ hai tay ủng hộ."
Thật đấy, ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ của môn phái, mọi người làm việc cần gì nhớ đến ta chứ?
"Chúng ta dự định tuyên chiến với Quy Nguyên Các." Ngu Sưởng bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lộ ra vẻ giật mình.
Đây là điều hắn không thể ngờ tới.
Quy Nguyên Các, hắn cũng muốn diệt.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói với Ngu Sưởng, Ngu Sưởng đã nói ra trước rồi.
Hắn nhớ đến những lời Doãn Kỳ nói với hắn trên đường trở về.
Những năm gần đây, Quy Nguyên Các bắt đầu không ngừng nhằm vào Lăng Tiêu phái, đệ tử Lăng Tiêu Phái ở bên ngoài bị bọn hắn khiêu khích, bị thương rất nhiều.
Thậm chí có nhiều người biến mất không rõ ràng, mặc dù không có chứng cứ nói là người Quy Nguyên Các làm nhưng ngoại trừ Quy Nguyên Các, sẽ không ai cố ý ra tay với người của Lăng Tiêu Phái.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, trong lòng âm thầm suy đoán, không phải là Quy Nguyên Các những năm gần đây làm việc quá đáng quá nên khiến trong lòng chưởng môn bọn hắn sốt ruột đấy chứ?
Lúc Ngu Sưởng nói ra câu này, cho dù là Kha Hồng hay mấy người Lục Tế, vẻ mặt đều rất bình thường, không hề lộ ra chút kinh ngạc, xem ra bọn hắn đã sớm thương lượng rồi.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thâm suy đoán nguyên nhân, còn Ngu Sưởng bắt đầu giải thích.
"Những năm gần đây, Quy Nguyên Các không ngừng khiêu khích Lăng Tiêu Phái chúng ta, dùng đủ các thủ đoạn lớn nhỏ."
"Ngay từ đầu, chúng ta cũng không biết vì sao, nhưng về sau, chúng ta dò xét được, Quy Nguyên Các kiêng ky ngươi và Kế Ngôn."
"Quy Nguyên Các sợ hai người các ngươi trưởng thành, nếu để cho hai người các ngươi triệt để trưởng thành, Tê Châu, không có chỗ cho Quy Nguyên Các sống yên ổn." "Cho nên, bọn hắn một mực khiêu khích chúng ta, hi vọng chúng ta chủ động xuất thủ, từ đó để bọn hắn có cớ diệt chúng ta."
Sắc mặt Ngu Sưởng một lần nữa trở nên ngưng trọng lên: "Chúng ta cùng Quy Nguyên Các sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến, Tê Châu, chúng ta đã không cách nào cùng nhau tồn tại nữa."
"Hai môn phái, nhất định phải có một bên biến mất."
Đại chiến diệt phái!
Trong đầu Lữ Thiếu Khanh nhớ đến bốn chữ này.
Một khi đánh nhau, hai môn phái chỉ có thể lưu lại một, bên thất bại sẽ hôi phi yên diệt, đạo thống diệt tuyệt, không còn tồn tại.
Đánh nhau, sẽ vô cùng thảm liệt bi tráng, thương vong thảm trọng. Lữ Thiếu Khanh trong lòng vui mừng, rất tốt, môn phái có ý nghĩ như vậy, thì có thể tiết kiệm rất nhiều công phu của hắn.
Nhớ tới đây, hắn nói một chuyện, hắn nhìn sang Cơ Bành Việt: "Doãn Kỳ sư muội có nói cho người biết, trên đường đi nàng bị người Quy Nguyên Các phục kích, nếu không có ta ra tay, nàng chết chắc"
"Cái gì?" Cơ Bành Việt nghe vậy, giận tím mặt, nhảy dựng lên, chửi ầm lên: "Đám cháu trai Quy Nguyên Các kia, †a phải đập chết từng tên một mới được."
"Thật chứ?" Ngu Sưởng cũng lấy làm kinh hãi.
"Đúng vậy, lúc nàng tới tìm người không nói sao?" Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc, rõ ràng lái phi thuyền bay thẳng đến chỗ Ngu Sưởng mà lại không nói gì sao?
Ngu Sưởng hừ một tiếng: "Nàng chỉ nói ngươi khi dễ nàng, còn đạp nát tấm lót sàn của ta."
Bởi vậy có thể thấy được, tiểu tử ngươi khốn kiếp chừng nào, khi dễ Doãn Kỳ, khiến nàng ta quên luôn cả chuyện Quy Nguyên Các phục kích nàng ta.
Bây giờ Cơ Bành Việt mới hiểu ra vì sao Ngu Sưởng đột nhiên bảo ông ta phái người đi sửa sàn nhà, ừm, kẻ đầu †êu, vẫn là tiểu tử Lữ Thiếu Khanh này.
Lữ Thiếu Khanh che ngực, thở dài: "Rõ ràng là nàng khi dễ ta, cầm kiếm động một chút lại muốn chặt ta."
"Ta tìm ai nói rõ lí lẽ đây?"
Lữ Thiếu Khanh có chút kỳ quái: "Quy Nguyên Các đã bị ta chém chết hai Nguyên Anh kỳ, thực lực phải giảm đi rất nhiều mới đúng, còn có cả tổ sư tọa trấn, vì sao không sớm đi đối phó bọn hắn."
"Quy Nguyên Các có hai Hóa Thần."
Giỏi lắm, Quy Nguyên Các che giấu kỹ nhỉ.
Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu ra vì sao sau khi đám người biết hắn là Hóa Thần liền quyết định động thủ với Quy Nguyên Các.
"Chưởng môn, người muốn con đối phó với vị Hóa Thần kia?"
"Người không thấy ngại à? Con vừa trở về đã muốn con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Trên mặt Ngu Sưởng hiện lên vẻ lúng túng, thân là chưởng môn, thực lực không đủ, chỉ có thể để đệ tử đi làm chuyện nguy hiểm.
Nhưng mà, đây cũng là biện pháp không còn biện pháp nào khác, ai bảo hắn là Hóa Thần chứ.
Tiểu tử này phải đồn vào chỗ chết mới dùng đến được.
Ti Dao ở bên nói chuyện thay Ngu Sưởng: "Thiếu Khanh, thực lực của chúng †a đều không có cách nào đối phó được Hóa Thần, cũng chỉ có con thôi."
"Đối thủ của con là Sào Diễn, con không cần đánh chết hắn, chỉ cần ngăn chặn hắn, đợi sau khi tổ sư đánh bại Hề Ung thì lại tới thu thập hắn là được."
Chưa hết, để tiêm thuốc an thần cho Lữ Thiếu Khanh, Ti Dao còn nói ra tình báo của Sào Diễn: "Sào Diễn là Hóa Thần tân tấn của Quy Nguyên Các, là đồ đệ Hề Ung, cảnh giới cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, cảnh giới tầng ba, không tính là quá mạnh."
"Con chỉ cần ngăn cản hắn là được."
Lục Tế bổ sung: "Nếu không được, gọi Kế Ngôn trở về một chuyến."
"Chỉ một Hóa Thần cảnh giới tầng ba cần gì phải gọi Đại sư huynh?"
"Xem ta giết hắn như giết gà đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận