Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2166: Chương 2166

Chương 2166: Chương 2166Chương 2166: Chương 2166
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Sắc mặt Gia Cát Huân có chút khó coi, người tới có thân phận giống như nàng ta.
Là người của Tư Mã gia và Công Trọng gia trong tứ đại gia tộc ẩn thế của Hàn Tinh. Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên.
Hai người kia tới đầy, so với nói là cứu nàng ta chẳng bằng nói là muốn vãn hồi danh tiếng của gia tộc ẩn thế. Nàng ta là dòng chính của Gia Cát gia bị Lữ Thiếu Khanh mang đi dạo phố, mang đến thanh lâu uống hoa tửu. Mất hết mặt mũi gia tộc ẩn thế.
Tư Mã Hoài bên cạnh Công Trọng Bằng Thiên lạnh lùng mở miệng: “Thả người, xin lỗi, chúng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Gương mặt Tư Mã Hoài sạch sẽ không râu, ngoài làn da hơi đen nhanh ra, hắn ta đứng đằng đó không hề khác gì một tiểu bạch kiểm.
Hai mắt hơi hẹp dài, mang trên mặt mấy phần âm nhu, cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm. “Mộc Vĩnh đâu?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lần nữa: “Mộc Vĩnh không dám tới sao?”
“Mộc Vĩnh đại nhân bề bộn nhiều việc, không cần thiết đến để ý tới loại nhân vật nhỏ như ngươi.” Tư Mã Hoài lạnh lùng nói.
“Nhân vật nhỏ?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Gia Cát Huân bên cạnh: “Nàng bị nhân vật nhỏ bắt làm tù binh, nàng tính là gì? Nhân vật nho nhỏ sao?”
“Các ngươi là thứ ngang hàng, các ngươi cũng là nhân vật nho nhỏ sao?” Công Trọng Bằng Thiên hét: “Miệng lưỡi bén nhọn, có dám đánh với ta một trận không?”
“Được!” Ngoài dự liệu là Lữ Thiếu Khanh thế mà đáp ứng, chỉ vào hai người nói: “Hai người các ngươi cùng lên đi, ta xem loại nhân vật nho nhỏ các ngươi có năng lực gì.”
Tư Mã Hoài cũng nổi giận. “Cùng tiến lên? Ngươi có năng lực này sao?”
Mộc Vĩnh chưa nói cho bọn hắn biết thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh rất trẻ trung, cũng khiến hai người sinh lòng khinh thường.
Gia Cát Huân không kìm được nhắc nhở hai người: “Cẩn thận một chút, hắn rất mạnh.”
Trong lòng Công Trọng Bằng Thiên có lửa giận, đối mặt với lòng tốt nhắc nhở của Gia Cát Huân tuyệt không cảm kích, ngược lại chế giêu: “Ngươi bị hắn đánh lén, rơi vào trong tay hắn thì hắn sẽ rất mạnh sao?”
“Ngươi đang muốn giải thích cho sự yếu đuối của mình à?” Gia Cát Huân tức chết. Quả nhiên, kẻ thất bại ngay cả người mình cũng xem thường.
Đáng ghét!
Ngay vào lúc Gia Cát Huân tức giận đến run rấy, Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Ai ai, lời này của ngươi là có ý gì?” “Trong mắt của ta, nàng mạnh hơn ngươi nhiều.” “Con gấu chó lớn như ngươi chỉ biết khi dễ nữ hài tử sao?” Gia Cát Huần ngạc nhiên, trong lòng cảm động một cách khó hiểu. Tên khốn kiếp này lại lên tiếng thay ta sao?
Nhưng mà, sao câu nói sau kia, ngươi nói ra mà không đỏ mặt à?
Công Trọng Bằng Thiên cười lạnh một tiếng, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ra tay đi.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ trên trời: “Đi lên đánh, để các ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.”
Lữ Thiếu Khanh lên bầu trời trước một bước.
Còn Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên đi lên phía sau, sau khi bọn hắn lên đến thì nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh. Không biết vì sao, hai người đột nhiên có một loại cảm giác.
Dường như bóng dáng Lữ Thiếu Khanh trở nên vô cùng lớn, trở thành cự nhân kình thiên trong mắt bọn hắn. Hơn nữa, bọn hắn thì như sâu kiến phủ phục dưới chân cự nhân.
Hai người gần như là đồng thời hất đầu, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lúc này mới biến thành bình thường. Sau khi Công Trọng Bằng Thiên lên trên trời chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Tới đi nhân loại yếu đuối, ta nhường ngươi xuất thủ trước.”
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: “Không vội, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi một chút.”
“Ở Đốn thành, Mộc Vĩnh bảo các ngươi đi làm cái gì?”
“Dài dòng văn tự.” Công Trọng Bằng Thiên không kiên nhẫn: “Cho ngươi cơ hội ngươi không muốn, vậy ngươi đi chết đi.” Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên tăng vọt một vòng, như một con mãnh hổ nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.
Ma tộc am hiểu cận chiến, một khi chém giết cận thân, tu sĩ nhân tộc rất dễ bị đánh cho trở tay không kịp.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ma tộc có thể chiếm thượng phong ở Yến Châu, Trung Châu giết cho tu sĩ nhân tộc đại bại.
Nhục thần cường hãn, cận chiến hung ác, dù cao hơn bọn hắn một hai cấp nhỏ, một khi bị cận thân, tu sĩ nhân tộc phần thắng thẳng tắp hạ xuống.
Suy nghĩ của Công Trọng Bằng Thiên cũng rất đơn giản, tu sĩ nhân tộc thường không giỏi thể tu.
Lữ Thiếu Khanh trước mặt trắng tinh, nhìn chính là một tiểu bạch kiểm.
Lợi hại hơn nữa, nhục thân sẽ không mạnh đến mức nào. Cho nên, hắn ta muốn dùng một chiêu giết địch.
Dưới tiếng gầm lên giận dữ của hắn ta, nắm đấm to lớn tỏa ra ánh sáng, tựa như một thanh thần chùy. Trong cương phong vủ vut phát ra tiếng oanh minh chấn động trời đất, tản ra ba động khiến cương phong tiêu tán khiến không gian trước mặt Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt sụp đổ, vô số cỗ sức mạnh cuốn tới, hung hăng đánh úp về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không né tránh, ngược lại cũng giơ nắm đấm lên.
Tư Mã Hoài bên cạnh thấy thế không kìm được cười lạnh một tiếng: “Nhân loại ngu xuẩn!” Tu sĩ nhân tộc lại dám đối bính nhục thân với tu sĩ Thánh tộc đúng là thọ tinh công treo ngược.
“Âm!”
Nắm đấm của hai người hung hăng va chạm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Ba động vô hình khuếch tán giống như xốc không gian chung quanh lên, từng mảng không gian lớn sụp đổ.
“AI”
Một tiếng hét thảm truyền đến. Nụ cười của Tư Mã Hoài biến mất, hắn ta nhìn thấy một màn khiến hắn ta khó có thể tin.
Nơi xa, Công Trọng Bằng Thiên kêu thảm bay ngược, cánh tay phải của hắn ta nổ tung, máu me đầm đìa, mầm nhữn rủ xuống.
Tư Mã Hoài mắt trợn tròn. Hoài nghi mình nhìn lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận