Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 360 - Chiếc nhẫn lại biến hóa



Chương 360: Chiếc nhẫn lại biến hóaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh quay về Thiên Ngự Phong, sốt ruột vội vàng tiến vào gian phòng trong chiếc nhẫn.“A? Chuyện gì thế này?”Mới mấy tháng không vào, bây giờ nơi này đã thay đổi.Lữ Thiếu Khanh nhìn hai bên một chút, rồi gõ gõ bàn ngọc hỏi: “Ma quỷ, ngươi sửa lại khi nào thế?”“Không báo tiếng nào vậy?”Đầu tiên là không gian lớn hơn không ít, gấp hơn hai lần so với trước kia.Vách tường màu trắng biến thành màu trong suốt như pha lê, phía xa làn khói màu trắng như sương tiên, che giấu bên trong.Dường như có bí mật nào đó ẩn giấu sâu trong đó, tản ra khí tức bí ẩn.Trên đầu là tinh không đen thẫm, thi thoảng có ánh sao lóng lánh.Nhìn thì tưởng rất gần nhưng thực ra lại rất xa xôi, không cách nào chạm đến.Lữ Thiếu Khanh nhìn một lát, cảm giác nơi này đã biến hóa rất lớn, lúc trước nơi này chỉ có vẻ thần bí.Hiện tại lại có thêm một phần trang nghiêm, quyền uy vô thượng.Lữ Thiếu Khanh quan tâm nhất là giá thuê phòng có thể tăng hay không?Hắn kiếm linh thạch có dễ dàng sao? Tùy tiện tăng giá, lương tâm có đau không?Lữ Thiếu Khanh lại gõ gõ bàn ngọc, hỏi: “Ma quỷ, ngươi tốn bao nhiêu công trang trí như thế, không phải muốn làm thịt ta chứ?”Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh rất bất thiện, có tư thái sẵn sàng lật mặt.Bàn ngọc hơi sáng lên, một lát sau mới hiện ra tin tức.Lữ Thiếu Khanh xem xong là hiểu nguyên nhân.Thời gian qua chiếc nhẫn gắn liền cùng hắn, không thể chia cắt.Hắn đột phá Nguyên Anh, nơi này cũng thăng cấp.Đương nhiên càng cần nhiều linh thạch hơn.Nếu không, sẽ không chống đỡ nổi Nguyên Anh là hắn tu luyện ở nơi này.Hiện tại một vạn linh thạch cũng chỉ đủ chèo chống cho Lữ Thiếu Khanh tu luyện hai tháng.Lữ Thiếu Khanh xem xong, đảo mắt một cái, bèn đổi giọng nói với linh bài: “Tiểu đệ, ngươi biến hóa như thế này rất khó cho ta.”“Ngươi không biết chứ, gần đây thế đạo gian nan, muốn kiếm chút linh thạch không hề dễ dàng.”“Ngươi nói thì dễ, nhưng ta kiếm linh thạch thì khó, lội trong núi đao biển lửa, xông trong đầm rồng hang hổ, cửu tử nhất sinh mới kiếm được một chút xíu thôi đó.”“Trước đó, một vạn linh thạch tiêu trong sáu tháng, ta nhận, bây giờ một vạn linh thạch chỉ đủ dùng trong hai tháng, ta rất khó chấp nhận.”Cái bàn tối đi, có vẻ như đang trầm mặc, lại như đang tức giận không muốn để ý tới Lữ Thiếu Khanh nữa.Lữ Thiếu Khanh chờ thật lâu mới gõ bàn: “Này này, ngươi muốn gì?”“Làm cái trò này với ta hả? Có tin ta hủy đi linh bài của ngươi không?”Lại là trầm mặc, thật lâu sau ba chữ “Ngươi muốn gì?” mới lại xuất hiện trên bàn.Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi thái độ, mặt mày hớn hở.Nhang chỉ cười trong chốc lát thôi, Lữ Thiếu Khanh lại ngẩn ra.Nhất thời hắn cũng không nghĩ ra mình muốn cái gì.Công pháp tu luyện đã có, công pháp cướp đồ cũng đã có.Nghĩ nghĩ một hồi, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cứ để dành lại đã, bèn nói với linh bài: “Chờ ta nghĩ kỹ rồi nói.”Bàn ngọc tối đi, có vẻ như nó không muốn nói thêm nửa chữ nào với Lữ Thiếu Khanh.Nhưng khi Lữ Thiếu Khanh lấy thứ Phương Hiểu đưa cho mình ra, bàn ngọc lại tỏa sáng chói lóa, sáng cỡ này tức là nó đang kích động.Lữ Thiếu Khanh đặt thứ này lên bàn ngọc, ánh sáng màu trắng lập tức bao phủ lấy nó.Phát ra âm thanh tư tư y như trước kia.Chừng nửa canh giờ sau, ánh sáng trắng tản đi, lộ ra hình dáng thực sự của nó.Là một tấm lệnh bài.Lữ Thiếu Khanh nhìn lên bàn ngọc, trên đó còn có một tấm lệnh bài nữa.Hai tấm lệnh bài giống nhau như đúc, mặt trước khắc kim long, mặt sau khắc thần hoàng.Nhưng lệnh bài thứ nhất lớn gấp rươi lệnh bài thứ hai, lệnh bài thứ hai chỉ dài có nửa xích.Trên tấm lệnh bài đầu tiên có hai chữ mà Lữ Thiếu Khanh không biết, trên tấm lệnh bài thứ hai thì không có chữ nào.Còn không đợi Lữ Thiếu Khanh nghiên cứu kỹ.Tấm lệnh bài thứ nhất đột nhiên rung lên, lệnh bài thứ hai cũng rung lên với tần suất giống nhau.Hai tấm lệnh bài rung lên thùng thùng trên bàn ngọc mà tiến lại gần nhau, trong ánh mắt kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh, chúng dung hợp làm một.Nói là dung hợp, chi bằng nói rằng tấm lệnh bài thứ nhất nuốt trọn cả tấm lệnh bài thứ hai.Bàn ngọc lại sáng lên lần nữa, chờ ánh sáng trắng tản đi, trên bàn chỉ còn lại một tấm lệnh bài.Lữ Thiếu Khanh tò mò tiến lại gần, đưa tay cầm tấm lệnh bài này lên.Thử một lần, không ngờ lại không cầm lên được vì nặng quá, Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc.Hắn thử dùng lực lần nữa mới có thể cầm lên được.Cảm giác đầu tiên của hắn về tấm lệnh bài là nó nặng, rất nặng, cầm trong tay không khác gì cầm một tòa núi nhỏ.Lữ Thiếu Khanh áng chừng ít nhất nó cũng phải hơn vạn cân.Sau đó, hắn vuốt ve lệnh bài một chút: “Thứ này làm bằng chất liệu gì nhỉ? Nếu ném ra, cho dù là Nguyên Anh cũng bị nện cho đầu rơi máu chảy.”“Nếu là Kết Đan kỳ, có thể đập chết luôn được ấy.”Dù là linh bài bàn ngọc hay lệnh bài trong tay, đều được làm từ chất liệu phi phàm.Cực kỳ đủ tiêu chuẩn để lấy ra làm vũ khí.Sờ sờ một chút, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát gõ gõ bàn ngọc, gõ đến khi cái bàn rung lên bần bật hắn mới hỏi linh bài: “Tiểu đệ, thứ này làm được gì?”Không có câu trả lời.Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: “Hẹp hòi!”Sau đó, hắn ném tấm lệnh bài lên mặt bàn đánh keng một tiếng. Lệnh bài rơi xuống, tỏa sáng.Ánh sáng của nó chiếu lên không trung hiện ra một hình ảnh như hình chiếu.Đây là nơi nào?Lữ Thiếu Khanh trợn tròn hai mắt, vội vàng nhận lấy nhìn thật kỹ.Bên trong đó, hắn lờ mờ thấy được cảnh tượng cây cổ thụ tươi tốt, thảm thực vật xanh um dưới ánh trăng.Hẳn là một vùng rừng rậm, còn cụ thể là ở đâu hiện tại hắn chưa đoán ra được.Hắn nhớ kỹ mọi chi tiết trong hình chiếu này. Lớn như cổ thụ, nhỏ như cọng cỏ tảng đá, hắn đều khắc ghi sâu trong đầu.Nơi có thể được chiếu ra, dùng cái mông nghĩ cũng biết chắc chắn không phải nơi bình thường.Nói không chừng còn có bảo tàng giấu trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận