Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 816 - Động thủ với sư đệ của hắn ta (tt)



Chương 816: Động thủ với sư đệ của hắn ta (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCung Xiêm hỏi lại: “Gia chủ, không làm như vậy lỡ như lão tổ thua thì sao?”Thế cục bây giờ khiến trong lòng Cung Xiêm rất hoảng hốt, sự cường đại của Kế Ngôn khiến ông ta một lần nữa nhớ lại ký ức bổ ông ta ba kiếm khiến bây giờ đến cả lão tổ ông ta cũng không có đủ lòng tự tin.Cung Trừ quát: “Bình tĩnh một chút, tin tưởng lão tổ.”Chuyện tới nước này, bọn hắn cũng chỉ có thể tin tưởng lão tổ.Đề nghị của mình không được đồng ý khiến Cung Xiêm vô cùng bực bội.Sát ý trong lòng ông ta bị kìm nén đến mức khó chịu, hận không thể giết vài người để xả giận.Kế Ngôn tới cửa gây chuyện, ông ta đánh không lại Kế Ngôn còn ước hẹn tỷ thí ở đây hôm nay, coi như ông ta đã đem phiền phức đến cho Cung gia.Nếu Kế Ngôn đánh bại lão tổ của bọn hắn thì chính là trách nhiệm của Kế Ngôn ông ta.Tên đáng chết.Cung Xiêm cắn răng, nhìn Kế Ngôn trên bầu trời, trong lòng vô cùng bực bội.Hận không thể âm thầm ra tay với Kế Ngôn.Ngay vào lúc Cung Xiêm đang bực bội đến mức thổ huyết, giọng Cung Tử Sương vang lên: “Xiêm trưởng lão!”“Chuyện gì?” Cung Tử Sương là dòng chính Cung gia, cũng là thiên tài Cung gia, chưa đến bốn mươi tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, tiền đồ tương lai lớn quá.Cung Tử Sương dẫn Câu Tô cùng tới, Cung Tử Sương cũng lộ ra tia lo lắng, nàng ta nói với Cung Xiêm: “Lão tổ có thể thắng được không? Cứ đánh thế này, hình như cũng không có lợi lắm cho chúng ta.”Cung Xiêm hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ trưởng lão: “Đây không phải chuyện các ngươi cần lo lắng.”Lúc này ánh mắt Cung Tử Sương xoay chuyển, lộ ra vài phần giảo hoạt: “Xiêm trưởng lão, ta cảm thấy chúng ta có thể làm chút gì, gây chút áp lực cho tên kia.”Trong lòng Cung Xiêm thầm nói, ta cũng nghĩ vậy.Cung Xiêm thuận miệng hỏi một câu: “Có thể làm cái gì?”Cung Tử Sương chỉ về phía xa, ngay vị trí Lữ Thiếu Khanh thấp giọng nói: “Nếu sư đệ của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Xiêm trưởng lão, người nói hắn có thể an tâm đánh tiếp không?”Mắt Cung Xiêm sáng lên…Lúc Cung Tử Sương và Câu Tô rời đi, Miêu Hoành Tuấn cũng chú ý tới.Ông ta nhíu mày một cái.Cô nương Cung gia và công tử Câu gia đi cùng nhau từ lúc nào vậy?Ông ta biết Cung Tử Sương Cung gia thích Câu Tô.Nhưng Cung gia thế lớn, Câu gia cũng không dám cưới nữ nhi Cung gia về làm con dâu.Câu gia cũng sợ Cung gia sẽ thôn phệ lợi ích của Câu gia.Hiện tại người Cung gia và Câu gia lại đi cùng với nhau khiến trong lòng ông ta không kìm được lầm bầm.Ông ta không kìm được quay sang hỏi Câu Khiên: “Câu huynh, từ lúc nào nhi tử của huynh lại thân thiết với cô nương Cung gia đến như vậy?”Ông ta không thể không lo lắng chuyện này.Ba ngày trước hai bên thương lượng xong, hôm nay nhìn tình thế có vẻ hỏng chuyện rồi.Nếu Câu gia không phối hợp, Miêu gia chết chắc.Trên mặt Câu Khiên nở nụ cười chân thành khiến người ta cảm thấy tràn đầy hảo cảm, ông ta trao cho Miêu Hoành Tuấn một ánh mắt yên tâm: “Miêu huynh, huynh yên tâm, sẽ không chậm trễ sự tình đâu.”“Hơn nữa...” Ông ta dừng một chút, lộ ra nụ cười thần bí khó lường: “Đi cùng với tiểu cô nương ấy đến lúc đó nói không chừng có thể khiến tiểu cô nương ấy đứng về phía chúng ta.”Miêu Hoành Tuấn hiểu ra, cũng cười.Tuy nhiên nghĩ lại vẫn cảm thấy chưa chắc chắn lắm.Dù sao Câu Tô cũng bị người ta đánh một trận, bây giờ thực lực khôi phục như thế nào cũng không ai biết.Ông ta gọi nữ như của mình tới: “Tiểu Á, bây giờ con đi xem thử bên chỗ Tô công tử có cần giúp đỡ gì không.”Miêu Á ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng không tình nguyện: “Cha, con không muốn.”Tên Câu Tô này, đúng như lời tên Trương Chính kia nói, là một tên tiểu bạch kiểm.Thánh tộc ta ghét nhất là tiểu bạch kiểm gì đó.Chẳng có chút khí khái nam nhi gì.Hơn nữa, thực lực còn yếu như vậy, sao có thể xứng với ta?Miêu Hoành Tuấn hừ một tiếng, giận tái mặt: “Bảo con đi thì đi đi, bớt ở đây lề mề, đến bên đó giúp Tô công tử đi.”Miêu Kinh Tuyên cũng phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Á, lời nhị thúc con không nghe, ngay cả lời cha con con cũng không nghe sao?”Trong lòng Miêu Á càng không tình nguyện nhưng trước mặt người ngoài, nàng ta chỉ có thể nghe lệnh.Song khi Miêu Á phát hiện Câu Tô và Cung Tử Sương muốn đi tìm Lữ Thiếu Khanh gây rắc rối thì nàng ta rất hứng thú.Nàng ta lặng lẽ theo sau: “Hừ, các ngươi dù là ai phải chịu thiệt, với ta mà nói đều là chuyện tốt…”Lữ Thiếu Khanh nằm trên tàng cây lộ ra vẻ thảnh thơi.Thông qua lần giao thủ của Kế Ngôn và Cung Sùng ban nãy, Lữ Thiếu Khanh biết thực lực Cung Sùng như thế nào.Mạnh hơn Kế Ngôn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.Không thể đánh thắng Kế Ngôn trong thời gian ngắn được.Nếu cứ đánh tiếp, càng đánh lâu thì…Lữ Thiếu Khanh khẽ cười một tiếng, ngữ khí vô cùng nhẹ nhõm: “Càng đánh càng mạnh chính là đang nói huynh ấy.”Đến lúc đó chắc chắn sẽ cho Cung Sùng một niềm vui bất ngờ.Tiểu viên hầu kêu chi chi hai tiếng, bày tỏ không hiểu lời Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu nó một cái: “Đừng chỉ tự ăn không như vậy, của ta đâu?”Tiểu viên hầu ngoan ngoãn dâng linh đậu lên, tuy nhiên vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh khẽ động, tiểu viên hầu cũng lanh lợi, lập tức nắm một nắm linh đậu chạy vèo ra xa.“Khỉ ngốc, không nghĩa khí!”Lữ Thiếu Khanh mắng to một câu. Sau đó ngồi thẳng người, trong lúc đó vẫn không quên cất số linh đậu còn lại, sau đó không nói hai lời bỏ chạy về phía xa.“Muốn đi? Trễ rồi!”Bóng dáng ba người Cung Tử Sương xuất hiện, đuổi sát không từ bỏ.Lữ Thiếu Khanh chạy đi một đoạn mới dừng lại.“Hừ!” Giọng Cung Tử Sương lạnh lùng vang lên: “Không chạy tiếp nữa à?”Lữ Thiếu Khanh thấy kỳ quái, cô nương Cung gia lòng dạ hẹp hòi này định làm gì?Dẫn người tới gây chuyện với hắn sao?Chỉ ba người, là coi thường mình à?Lão già kia mai phục là muốn đánh lén ta sao?Ngây thơ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận