Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1124: Ta đã sớm nhìn huynh ấy không thuận mắt

Chương 1124: Ta đã sớm nhìn huynh ấy không thuận mắtChương 1124: Ta đã sớm nhìn huynh ấy không thuận mắt
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ai nha, chiếu theo ý ngươi, chẳng phải ta sắp đi nhặt xác cho sư huynh rồi?"
"Không sai." Ngữ khí Dận Khuyết khẳng định: "Không chạy, hắn chết chắc."
Hắn ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nghiêm túc nói: "Mặc dù giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng ta không có ác ý với các ngươi, tốt nhất ngươi bảo sư huynh ngươi tranh thủ thời gian chạy đi."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Dận Khuyết, ánh mắt Dận Khuyết không trốn tránh, hắn ta rất nghiêm túc.
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười một tiếng, dáng vẻ chẳng hề để ý: "Không sao đâu, huynh ấy chết, ta có thể làm Đại sư huynh, ta cũng sớm nhìn huynh ấy không thuận mắt rồi."
"Đại sư huynh không nghe lời ta không thèm từ lâu rồi."
Dận Khuyết ngạc nhiên, có dạng sư đệ như thế này sao?
Mặc kệ sống chết của sư huynh?
Hắn ta không thể tin được, nhìn qua Tiêu Y: "Hắn nói thật chứ?"
Đây đương nhiên là giả.
Nhưng rõ ràng Lữ Thiếu Khanh mạnh miệng, nàng nào dám vạch trần, chỉ có thể gượng cười hai tiếng.
Hung ác, đây là hành vi mượn đao giết người, thủ đoạn.
Dận Khuyết khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không thấy Lữ Thiếu Khanh có chút biểu hiện nào là đang nói đùa.
"Tiểu nhân hèn hạ!" Dận Khuyết không giấu được lời nói thật trong lòng, đối mặt với dạng người này, không mắng không thoải mái.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên chấp nhận, vô cùng hưởng dụng, thậm chí còn nói câu: "Tạ ơn!"
Dận Khuyết thật sự bực mình với Lữ Thiếu Khanh da mặt dày.
Tiêu Y nói chuyện: "Bắt, bắt đầu."
Nơi xa, hai con Hồn Thạch Giáp Thú đã xuất thủ, phần lưng tung ra từng tảng đá lớn bằng đầu người, xoay tròn, xet qua một đường vòng cung trên không trung lao thẳng tới chỗ Kế Ngôn.
"Âm!"
"Âm!"
Từng tảng lại từng tảng xé rách hư không, phát ra âm thanh chói tai sắc bén trên không trung, nhanh như thiểm điện. Lữ Thiếu Khanh chậc chậc tán thưởng: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao?"
Những tảng đá kích cỡ tương đương đầu người không ngừng bay về phía Kế Ngôn, trong nháy mắt đã được mấy chục viên.
Những tảng đá này tản ra uy thế kinh khủng hơn so với đá bình thường nhiều lắm.
Mỗi một tảng dường như cũng có thể đánh nát một ngọn núi.
Kế Ngôn không hề trốn tránh, hắn ta cố ý khích giận hai con Hồn Thạch Giáp Thú chính là muốn hiệu quả này, muốn quái thú toàn lực công kích hắn ta.
Kế Ngôn hít sâu một hơi, nắm chặt Vô Khâu kiếm, ánh mắt lóe lên một tia kiên định, linh lực trong cơ thể vận chuyển, kiếm ý bắt đầu tràn ngập.
Kế Ngôn cảm giác được kiếm ý của mình rời thể, một lần nữa tạo thành bình chướng vô hình trước mặt mình.
Đây là chiêu thức trước đó Kế Ngôn lĩnh ngộ.
Nó không giống với bình chướng bảo hộ do linh lực hình thành.
Linh lực hình thành vòng bảo hộ, ngăn cản công kích bên ngoài, dùng tiêu hao linh lực để chống đỡ triệt tiêu.
Nhưng chiêu thức Kế Ngôn hắn ta lĩnh ngộ thì khác, trong phạm vi một trượng quanh cơ thể, kiếm ý tràn ngập, hóa thành bình chướng, dùng công thay thủ.
Đối với tấn công của kẻ địch, kiếm ý sẽ giảo sát nó vỡ nát, đạt tới mục đích phòng ngự.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là công năng sơ cấp, còn có rất nhiêu công năng hắn ta chưa khám phá được. Cho nên, sau khi gặp Hồn Thạch Giáp Thú hắn ta dự định lợi dụng Hồn Thạch Giáp Thú để luyện tay một chút, thử một lần.
Kiếm vô hình ý, tản mát ra khí tức sắc bén như binh sĩ đại tướng bảo vệ đang hộ vệ Kế Ngôn.
"Âm!"
Viên thứ nhất tảng đá như thiểm điện đánh tới, như bình sĩ của kẻ địch ngẩng đầu ưỡn ngực, sĩ khí tràn đầy công kích ngay đầu tiên nhưng lại đụng phải kiếm ý đằng đẳng sát khí của Kế Ngôn.
"Âm!"
Sức mạnh to lướn cuốn tới, khí tức kinh khủng va chạm, như xảy ra trận bài xích kịch liệt nhất.
Kiếm vô hình ý như nước sôi sôi trào, lăn lộn kịch liệt, đụng vào những tảng đá sắc bén đang tiến đến.
Dưới sự va chạm mạnh mẽ, những tảng đá với sức mạnh khổng lồ nổ tung thành bột phấn đầy trời.
Đồng thời, sức mạnh cường đại cũng truyền lên người Kế Ngôn.
Tảng này nối tiếp tảng kia, từng cỗ lại từng cỗ sức mạnh bộc phát, dưới bạo phát sức mạnh, không gian chung quanh xảy ra vặn vẹo.
Thân hình Kế Ngôn trở nên không chân thật, như ẩn như hiện trong tầm mắt nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Cách thật xa, bọn hắn cũng có thể cảm thụ được cỗ sức mạnh cường đại bộc phát trong đó.
Sức mạnh của Kế Ngôn và sức mạnh của hai con Hồn Thạch Giáp Thú va chạm nhau, dưới sự bộc phát đã dẫn đến từng trận ba động năng lượng điên cuồng khuếch tán.
"Phụt!"
Cuối cùng, Kế Ngôn không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ cũ.
Nhìn thấy Kế Ngôn thổ huyết, Dận Khuyết không kìm được hô to: "Nhìn đi, †a đã nói rồi đúng không?"
"Hắn căn bản không thể nào..."
Nhưng mà sau một khắc, kiếm quang đột khởi, như mặt trời một thời gian dài không xuất hiện giáng lâm, quang mang mãnh liệt khiến Dận Khuyết không kìm được nhắm mắt lại.
Kiếm ý sắc bén tràn ngập trong phương viên hơn mười dặm, vô số tảng đá dưới kiếm ý sắc bén đều sụp đổ.
Tiếng sụp đổ ầm ầm không ngừng bên tai, bụi đất đầy trời phóng lên trời cao.
"Gừ!"
"GừI"
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú lần lượt gầm thét, trong âm thanh mang theo sự phẫn nộ và sợ hãi.
Đợi sau khi âm thanh dần dần biến mất, Dận Khuyết mở to mắt, vừa nhìn, hắn ta sững sờ.
Trên mặt đất xuất hiện một nứt to lớn, khe hở bóng loáng sáng tỏ, như là bị người ta cầm một thanh kiếm chém từ giữa, vỡ thành hai mảnh.
Những tảng đá lúc đầu xếp chồng lên nhau trên mặt đất vỡ nát, sụp đổ, tựa như địa chấn qua đi chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú đã biến mất khỏi vị trí cũ, cơ thể to lớn tung bay mấy chục mét, chật vật nằm trên đống loạn thạch, không biết sống chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận