Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 376 - Nguyên Anh đoạt xá



Chương 376: Nguyên Anh đoạt xáNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi cái gì mà ngươi, xem chiêu đây!”Bên này Lữ Thiếu Khanh vô cùng khí thế, không cho Phàn Hà có cơ hội phản ứng, Mặc Quân kiếm đưa lên.Thiên Tinh Hỏa!Trong khoảnh khắc, vô số tinh quang hỏa diễm lại xuất hiện, lại một lần nữa bao phủ lấy Phàn Hà.Lần này Phàn Hà không dám khinh thường, uy lực của chiêu này lúc ban nãy không lớn.Liên tưởng đến vừa rồi, ông ta dám chắc chắn uy lực của chiêu này cũng sẽ gia tăng.“Đi chết đi!”Phàn Hà gầm thét, công pháp vận chuyển, điên cuồng điều động linh lực trong cơ thể, ngân thương trong tay bộc phát theo, người thương lại một lần nữa hợp nhất.Khí tức cường hãn bộc phát, như thương thần hàng lâm.“Ầm ầm!”Công kích của hai người va nhau, sao chổi đụng Địa Cầu, cú nổ kinh khủng tạo ra một cỗ sóng xung kích cường đại, mang theo sức mạnh cuốn sạch tất cả mạnh mẽ đâm tới.Cố Quân Hào cảm nhận được sự kinh khủng của cú nổ này, thể xác và tinh thần đều đang run rẩy, cắn răng: “Quá, thật đáng sợ, đây là thực lực của Hoa Túc thượng nhân sao?”“Hắn, hắn không ngăn cản được sao?”Nhưng, trong cú nổ, một tiếng hét thảm vang lên, Nguyên Anh của Phàn Hà phá cơ thể phóng ra.Nhục thể của Phàn Hà biến mất trong vụ nổ, chỉ còn lại Nguyên Anh nhỏ bé, trên mặt đầy kinh hãi tuyệt vọng.Ông ta không thể nào ngờ tới một kết quả như vậy.Rõ ràng ông ta đã sử dụng toàn lực nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi được kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.Quá mạnh, ông ta không phải đối thủ.Nhớ lại một kiếm giống như sức mạnh ngàn vạn ngôi sao hội tụ, trong lòng Phàn Hà không kìm được run rẩy.Sức mạnh như bẻ gãy cành khô, nhiệt độ như thước thạch lưu kiêm, kiếm ý nóng bỏng cuồng bạo, Phàn Hà không thể nào chống cự được.Quá kinh khủng, nhục thể của ông ta gần như bị hủy trong nháy mắt.Nguyên Anh của Phàn Hà phá không lao ra, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua.Ông ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa thổ huyết.“Phụt!”Âm thanh thổ huyết lọt vào tai rất rõ ràng.Khí tức Lữ Thiếu Khanh suy yếu, nhưng sau một khắc lại một lần nữa cường thịnh, còn cường đại hơn so với ban nãy.Trong lòng Phàn Hà khẽ động.Đồng thời, tốc độ chạy trốn của ông ta cũng chậm dần vài phần.Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Lão già, tính ra ngươi cũng may mắn đấy, lần sau gặp ta ngươi trốn xa được chừng nào tốt nhất hãy trốn xa chừng đó.”Sau khi nói xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh như điện, ánh mắt sắc bén rơi lên Nguyên Anh của Phàn Hà.Phàn Hà cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.Đây chính là Nguyên Anh, linh lực vận chuyển càng trôi chảy hơn, thuấn di cũng nhanh hơn so với nhục thể.Trận chiến dường như kết thúc, trời đất khôi phục lại sự tĩnh lặng.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn tản ra khí tức cường đại, đứng lơ lửng giữa trời nhìn về phía Phàn Hà biến mất.Hắn tản ra khí tức cường đại, như là một vị thần minh.“Kết, kết thúc rồi?”Thái Mân nhìn Lữ Thiếu Khanh trên trời, giờ khắc này, trong mắt nàng ta, Lữ Thiếu Khanh treo trên trời chính là thần minh.Một vị thần minh rơi xuống thế gian, đến đây cứu vớt thành Thiên Phỉ.Tiêu Y lại nghi ngờ, nhìn vị Nhị sư huynh chỉ to bằng con kiến.Có lẽ vẫn chưa kết thúc nhỉ?Nếu đã kết thúc, chắc chắn Nhị sư huynh sẽ không như vậy.Nàng ta ngăn cản Phương Hiểu đang định bước qua, lắc đầu nói: “Hiểu tỷ tỷ, vẫn chưa xong, đợi đã.”“Có lẽ vẫn chưa xong.”Sắc mặt Cố Quân Hào không hề dễ coi.Thế mà lại thắng à?Chuyện gì xảy ra?Ta còn chưa kịp phản ứng ngươi đã thắng rồi?Nói đùa gì vậy?Trong lòng Cố Quân Hào rất khó chịu, mặc dù biết với hắn ta mà nói Lữ Thiếu Khanh thắng là một chuyện tốt, với sư phụ mà nói là một chuyện tốt.Nhưng trong lòng hắn ta khó chịu giống như nuốt một con ruồi sống vậy.Đều là con người được sinh ra, vì sao ngươi lợi hại hơn ta nhiều như vậy?Thật khó chịu.Lúc này Cố Quân Hào chỉ muốn tới tìm Phàn Hà để mắng một trận, mắng Phàn Hà là phế vật.Thân là một Nguyên Anh kỳ uy tín lâu năm thế mà không đánh lại một thanh niên, bao nhiêu năm nay sống bằng thân chó hay gì?Bên này Thái Mân thì như muốn bật khóc.Nàng ta vui mừng đến bật khóc.Phàn Hà bị xử lý, thành Thiên Phỉ không sao à.Ánh mắt của nàng ta đỏ đỏ, vui đến phát khóc, nói với Cố Quân Hào: “Sư huynh, quá, quá tốt rồi.”“thành Thiên Phỉ được cứu rồi.”Cố Quân Hào không đồng ý với Thái Mân, ngược lại còn đả kích: “Sư muội, muội đừng vui mừng sớm quá.”“Hoa Túc thượng nhân vẫn chưa chết, Nguyên Anh của hắn trốn rồi, đợi hắn khôi phục lại, chúng ta vẫn không thể đối phó được hắn.”Nguyên Anh chạy trốn, đoạt xá trùng sinh, chỉ cần một thời gian là có thể khôi phục thực lực.Đến lúc đó lại là một hảo hán.Thái Mân cũng kịp phản ứng, không sai, đến lúc đó Hoa Túc thượng nhân trở về thì biết làm sao bây giờ?Cố Quân Hào thở dài nói: “Ai, còn quá trẻ, nếu có năng lực, tuyệt đối không thể để Nguyên Anh của Hoa Túc thượng nhân chạy thoát, thế này là lưu lại tai họa cho mình.”Thậm chí Cố Quân Hào còn cố ý nhấn mạnh hai chữ trẻ tuổi.Ta cũng rất trẻ, nhưng ta không có năng lực như ngươi.Nhưng cái miệng ta thì vẫn muốn châm biếm ngươi vài câu.Tiêu Y vô cùng khó chịu với Cố Quân Hào, tên này ngay từ ban đầu đã không vừa mắt với Nhị sư huynh.Nhị sư huynh nhà ta đẹp trai hơn ngươi, lợi hại hơn ngươi, sao nào?Nàng ta lạnh lùng nói: “Loại mắt mù như ngươi làm sao biết được năng lực của Nhị sư huynh nhà ta?”“Không thấy trận chiến của Nhị sư huynh ta còn chưa kết thúc sao? Ta có thể khẳng định với ngươi, lão già kia trốn không thoát.”Nhị sư huynh nhà ta anh minh thần võ, tính toán không bỏ sót điểm nào, trước khi làm chuyện gì đều an bài rất thỏa đáng.Người bị Nhị sư huynh để mắt, cho dù là Tiên Đế cũng trốn không thoát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận