Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1656

Chương 1656Chương 1656
"Phụt!"
Lữ Thiếu Khanh máu tươi phun ra, cơ thể bị xé rách, máu tươi vẩy ra, cho dù hắn có Thái Diễn Luyện Thể Quyết, nhục thân vô cùng cường hãn nhưng trong cú bạo tạc khủng bố như thế, Lữ Thiếu Khanh không chống đỡ được bao lâu.
Linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh điên cuồng dũng mãnh tiến ra ngăn cản.
Trước mặt sức mạnh hủy diệt, hắn giống như con thuyền nhỏ trong cơn sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ lật thuyền.
Cỗ sức mạnh kinh khủng đang không ngừng phá hủy cơ thể hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục của hắn chỉ có một, hình thần câu diệt. "Móal"
Lữ Thiếu Khanh vừa dốc hết toàn lực ngăn cản, vừa mắng to, đồng thời trong lòng hối hận.
"Miệng quạ đen, hại chết người!"
"Ta chúc ta một tháng thu thập một mục tiêu nhỏ!"
"Sao ta gặp phải nhiều tự bạo binh vậy chứ? Mệnh ta khổ quá mà."
Sau khi chút linh lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị tiêu hao hầu như không còn gì, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa.
Mặc dù giữ vững được mấy hơi thở, nhưng uy lực bạo tạc không hề yếu bớt, sức mạnh kinh khủng hết đợt này đến đợt khác không ngừng đánh thẳng vào hẳn.
"Xem ra, ta chỉ sống bằng này tuổi thôi sao?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, ước mơ được ngủ trên linh thạch của ta vẫn chưa thực hiện được."
Lời tuy như thế nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, hắn giơ tay phải lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tay phải hắn, ở nơi đó, một chiếc trữ vật giới chỉ vô cùng bình tĩnh.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nôn mấy ngụm máu, cơ thể vỡ nát, vết thương lít nha lít nhít che kín, thời khắc sắp vỡ nát, trữ vật giới chỉ cuối cùng cũng sáng lên quang mang.
Một cỗ ánh sáng nhu hòa từ trên mặt nhẫn nở rộ, như ánh trăng từ cửu thiên lãnh nguyệt tán phát ra, mang đến cho người ta một loại cảm giác thanh lãnh.
Quang mang mặc dù nhu hòa, lại bộc phát ra sức mạnh kinh thiên.
Lấy Lữ Thiếu Khanh làm trung tâm, khuếch tán ra chung quanh, đối bính với sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong vụ tự bạo của Hóa Thần.
Hai cỗ sức mạnh khác biệt đang va chạm, chôn vùi trong im lặng, tiêu tán trong lặng lẽ.
Chỉ trong hai ba hô hấp nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói lại dài dằng dặc như mấy thế kỷ.
Rất nhanh, ánh sáng nhu hòa chợt lóe lên, tiêu tán, lại như tụ hết về trong trữ vật giới chỉ.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh thuận theo quang mang rơi trên trữ vật giới chỉ, chỉ nhìn thoáng qua, lúc này Lữ Thiếu Khanh quát to lên: "Móa, lại tới?"
"Ngươi còn chẳng bằng để ta chết đi cho xong." Trên trữ vật giới chỉ đột nhiên xuất hiện một vết nứt, mặc dù không phải ba vết nứt nhiều như trước nhưng vết nứt lần này không hề nhỏ hơn ba vết nứt trước kia.
Gần như độ lớn giống nhau như đúc.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là, một mục tiêu nhỏ của Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa cầm nóng tay lại bị ép khô rồi.
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, đau đớn trên cơ thể làm sao khó chịu bằng đau đớn tinh thần được?
"Để ta chết đi cho rồi!"
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa hô to, nhưng được trữ vật giới chỉ ngăn cản, mặc dù sức mạnh tự bạo của Hề Ung vẫn còn nhưng rõ ràng đã giảm bớt. Với thực lực của Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể chống đỡ được.
Sóng xung kích không ngừng đánh tới, Lữ Thiếu Khanh uống một vốc đan dược khiến linh lực trong cơ thể khôi phục được một phần, miễn cưỡng điều động linh lực vận hành.
Thúc giục Thái Diễn Luyện Thể Quyết, nghiến chặt răng, dựa vào sức mạnh nhục thể để ngăn cản sức mạnh bạo tạc.
Hiện tại hắn giống một con kiến bị cuồng phong thổi lên bầu trời, mặc cho cuồng phong thổi hắn bay tới bay lui.
Hắn cũng giống như một chiếc thuyền đang bị quăng lên giữa cơn sóng dữ, rơi xuống, không ngừng lặp đi lặp lại.
"Phụt!"
Dưới lực xung kích không ngừng, Lữ Thiếu Khanh không ngừng phun máu, bên ngoài cơ thể che kín vô số vết thương.
Máu me đầm đìa thỉnh thoảng phun ra, hình thành huyết vụ trên không trung.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc ý thức của Lữ Thiếu Khanh sắp mơ hồ, lực xung kích biến mất, giữa trời đất khôi phục bình tĩnh.
Cơ thể Lữ Thiếu Khanh cũng rơi từ trên không xuống, Lữ Thiếu Khanh cắn đầu lưỡi của mình một cái, để mình tỉnh táo lại, vận chuyển linh lực cuối cùng trong cơ thể khiến hắn hoạt động trở lại, điều chỉnh dáng người, khống chế tốc độ.
"Bịch!"
Lữ Thiếu Khanh quảng xuống đất, lại quăng lên cao như bóng da.
"Đau, đau, đau chết mất."
Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị tháo ra, trên người dường như có vô số con kiến đang gặm nhắm cơ thể hắn, đau đớn vô cùng.
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, Lữ Thiếu Khanh nằm một ngày, hẳn cuối cùng có thể miễn cưỡng hoạt động.
May là Hề Ung tự bạo đã nổ hết tất thảy mọi thứ ở nơi này nên không cần lo lắng sẽ có hung thú xuất hiện.
Bằng không Lữ Thiếu Khanh rất có thể sẽ trở thành bữa tối cho hung thú.
Hắn xoay người một cái để mình nằm trên mặt đất với tư thế dễ chịu hơn, móc đan dược trong trữ vật giới chỉ ra, nhét từng viên vào miệng.
"Cuối cùng cũng sống rồi." Lữ Thiếu Khanh thở hồng hộc: "Về sau gặp tự bạo binh phải lập tức bỏ chạy ngay." "Bất chấp võ đức, thật là đáng sợ."
Không thể không nói Hề Ung cũng quá quả quyết và quyết tuyệt, nói nổ là nổ, không cho Lữ Thiếu Khanh có cơ hội phản ứng.
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Khốn kiếp, tự bạo thì tự bạo, để cho ta chạy xa một chút không được sao?"
"Còn trữ vật giới chỉ nữa, chết không thể mang theo, giữ lại nổ chung làm gì? Đưa cho ta không tốt hơn sao?"
"Người Quy Nguyên Các đều khốn kiếp!"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh hung hăng thăm hỏi Hề Ung một trận, trong lòng mới dễ chịu một chút.
Sau đó ánh mắt rơi lên trữ vật giới chỉ của mình, lửa giận của Lữ Thiếu Khanh lại nổi lên, đặt trữ vật giới chỉ trước mặt mình, điên cuồng mắng trữ vật giới chỉ: "Hèn hạ vô sỉ, tham lam hẹp hòi, con em tiểu đệ Tử Quỷ ngươi!"
"Đỡ cho ta một chút không được sao?"
"Còn nói là đại lão, ngay cả Hóa Thần nho nhỏ tự bạo ngươi cũng không đỡ được? Còn không biết xấu hổ giả đại lão?"
"Ngươi ngoài phách lối trước mặt ta ra, ngươi còn tác dụng gì nữa?"
"Ta chưa từng tưởng tưởng có đại lão nào như ngươi, đúng là làm mất mặt hai chữ đại lão, ngươi chỉ có thể làm tiểu đệ, tiểu đệ rùa đen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận