Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1505: Nhị sư huynh ta nhát gan nhất (tt)

Chương 1505: Nhị sư huynh ta nhát gan nhất (tt)Chương 1505: Nhị sư huynh ta nhát gan nhất (tt)
Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, hít một hơi khí lạnh, khó có thể tin nhìn qua Ngao Hỗ: "Không thể nào, trong lòng của ngươi, một vị cao thủ Hóa Thần chỉ trị giá năm trăm vạn viên linh thạch? Hay nói, hắn là hàng lởm của Ngao gia ngươi nên chỉ đáng cái giá này?"
"Ngươi coi thường hắn đến mức nào vậy? Ngươi đang nhân cơ hội chèn ép hắn sao?"
"Hèn hạ, dù sao cũng là huynh đệ đồng tộc, ngươi có cần làm loại chuyện ấy vào thời điểm này không?"
Không ít người sắc mặt cổ quái, không kìm được nhìn về phía Ngao Hỗ.
Ngao Hỗ bắt đầu cắn răng. Trong lòng ông ta đã hung hăng gắn cho Lữ Thiếu Khanh cái mác hèn hạ độc ác.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Ngao gia, xưa nay chưa từng bị người ta áp chế, càng sẽ không đàm phán với kẻ địch."
Lúc này, Ngao Đức mới phản ứng lại được, hắn ta hét lớn một tiếng: "Tiểu tử, ngươi không phải nói sư mẫu của ngươi ở bên trong à?"
"Thả ngũ trưởng lão ta ra, ta để sư nương ngươi rời đi."
Sau khi hẳn ta nói xong liền phát hiện Lữ Thiếu Khanh nhìn mình với ánh mắt u oán.
Trong lòng kinh ngạc, sao vậy?
Lữ Thiếu Khanh oán khí hừng hực, chỉ vào Ngao Đức mắng to: "Ngươi không nói cũng không ai tưởng ngươi câm điếc đâu, ngươi không thể để ta thu cho xong linh thạch hả, mở miệng làm gi?
"Móa nó, loại người không có chút nhãn lực như ngươi phiền chết đi được, mau mời sư nương tương lai của ta ra đây, nếu không ta tát hắn."
Vãi!
Ngao Đức thổ huyết.
Hóa ra là nguyên nhân này.
Đúng là tên hèn hạ vô sỉ.
Muốn dọa dâm kiếm một khoản rồi lại lấy Ngao Tăng ra làm con tin trao đổi sư nương hắn.
Người chung quanh cũng kịp phản ứng, cũng nhao nhao muốn thổ huyết.
Quả thật hèn hạ.
Ánh mắt Ngao Hỗ lạnh lùng nhìn chăm chăm Lữ Thiếu Khanh tản ra sát ý nồng đậm. Ngao Đức nhìn về phía nhị trưởng lão mình, sau khi được Ngao Hỗ gật đầu hắn ta liền lách mình tiến vào trong một †òa kiến trúc sau lưng phía xa xa.
Mặt chính của kiến trúc dày đặc trận pháp, ngăn cách với bên ngoài làm cho không ai có thể thăm dò tình hình bên trong.
Đám người không kìm được rướn cổ lên nhìn cổng lớn, bọn hắn cũng vô cùng tò mò đối với vị sư nương trong miệng Lữ Thiếu Khanh.
Có thể khiến Lữ Thiếu Khanh không tiếc trở mặt với Ngao gia cũng muốn cứu sư nương ra, đạo sĩ ấy là người như thế nào.
Rất nhanh, một nữ nhân mặc váy dài hoa màu tím, gương mặt xinh đẹp đi theo Ngao Đức chậm rãi bước ra.
Trên mặt nữ nhân mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt mang theo ôn nhu tạo cho người ta một loại cảm giác yên tâm.
Thấy người nọ bước ra, Phương Hiểu không kìm được hô nhỏ một tiếng: "An, An Thiên Nhạn tiền bối."
"Sao bà ấy lại ở đây?"
Tuyên Vân Tâm ánh mắt yếu ớt, rất nhanh liền đoán được: "Không cần nói, đến đây là vì chuyện của Hạ Ngữ, kết quả bị Ngao gia cầm tù ở đây."
"Đúng là hèn hạ."
Nhìn thấy An Thiên Nhạn ra, Tiêu Y trừng to mặt: "An sư bá?”
Đồng thời hiểu ra sư nương trong miệng Lữ Thiếu Khanh là có ý gì.
Cũng coi như biết tại sao Lữ Thiếu Khanh lại tới đây chống đối Ngao gia.
Đây là người sư phụ Thiều Thừa của nàng thích, đây không phải là chuyện bí mật gì trong Lăng Tiêu Phái và Song Nguyệt Cốc.
Giờ An Thiên Nhạn ở đây bị người ta khi dễ, là đồ đệ Thiều Thừa, đương nhiên phải ưỡn người bước ra, xuất lực thay sư phụ.
Ngay cả ánh mắt Kế Ngôn khi nhìn về phía đám người Ngao gia và Ngao Đức cũng hiện lên một tia sát ý.
Dám khi dễ sư nương tương lai của hắn ta, đáng chết!
Giản Bắc nghe thấy Tiêu Y gọi An Thiên Nhạn như vậy ngây ngẩn cả người: "Không phải sư nương của ngươi chứ?"
Chỉ là sư bá, gọi sư nương cái gì?
"Đúng vây, là sư nương tương lai."
Sau khi An Thiên Nhạn bước ra mới chú ý thấy bên ngoài nhiều người như vậy, cũng âm thầm giật mình.
Bà ở bên trong cũng không hiểu rõ lắm tình hình xảy ra bên ngoài.
Khi bà nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn càng càng thêm giật mình: "Thiếu Khanh? Kế Ngôn?"
An Thiên Nhạn giật mình, mấy năm trước, Thiều Thừa và ba đồ đệ của ông ta không biết đi đâu, chưa từng nghĩ sẽ gặp ở đây.
"Còn con, còn con nữal!" Tiêu Y cười hì hì chạy đến bên cạnh An Thiên Nhạn, vui vẻ kêu lên: "An sư bá, còn cả con nữa."
Một tiếng sư bá này khiến người chung quanh nghe thấy đều hồ đồ.
Ngao Đức hét lớn một tiếng, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Không phải nói là sư nương của ngươi sao?” "Sư nương tương lai, giờ gọi một câu sư nương, có vấn đề gì không?"
Một câu của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Ngao Đức, thậm chí là những người khác bó tay.
Ngao Đức bỗng nhiên kịp phản ứng, vãi, không phải sư nương thật sự, thứ gọi là đạo lữ tương lai chắc chắn cũng là giả?
Lại nhớ đến Lữ Thiếu Khanh sau khi tới đây thề không chút do dự, giải thích mối quan hệ với Giản Nam, sắc mặt Ngao Đức trở nên hết sức khó coi.
Mục đích thật sự của Lữ Thiếu Khanh đúng là An Thiên Nhạn.
Rất nhiều người cũng nghĩ đến điểm này.
"Giảo hoạt, mang theo nhiều người như vậy tới cửa, chưa hẳn không có ý bức cung." "Không mang nhiều người như vậy tới cửa, với phong cách Ngao gia, hắn sớm đã bị đánh thành cặn bã."
"Ngao Đức bị chơi xỏ à?"
"Mục đích thực sự vốn là sư nương tương lai của hắn, ngay từ đầu đã đến vì bà ấy."
"Mang nhiều người như vậy tới cửa, cố ý để mọi người nhìn Ngao gia bị chê cười sao?"
Ánh mắt Tuyên Vân Tâm mang theo sợ hãi thán phục, cái tên khốn kiếp này đúng là trước sau vân đáng ghét như vậy.
Chưa tới thời khắc cuối cùng căn bản không biết mục đích thật sự của hắn là gì.
Làm cho sự việc huyên náo xôn xao, vừa cứu được An Thiên Nhạn ra đồng thời cũng muốn tát mạnh vào mặt Ngao gia, khiến Ngao gia rất mất mặt.
Vẫn là kẻ có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi như trước.
Bất kể người bên ngoài nghị luận, Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn đều hành lễ với An Thiên Nhạn: "An sư bái"
Bạn cần đăng nhập để bình luận