Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1351: Bị tiễn đi rồi (tt)

Chương 1351: Bị tiễn đi rồi (tt)Chương 1351: Bị tiễn đi rồi (tt)
Dận Khuyết cuối cùng bị thuyết phục, đây cũng là một cách.
Thấy Dận Khuyết đồng ý, trong lòng Chu Quang Viễn mừng thầm.
Tới lúc đó để Mộc huynh biết ta đã thuyết phục Dận Khuyết, như vậy hảo cảm đối với ta chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể, Tiêu muội muội cũng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Chu Quang Viễn mừng thầm, rồi lại nói: "Chúng ta xuất phát thôi, tránh để lát nữa không đuổi kịp bọn họ."
Dận Khuyết gật đầu, cố nén cơn đau, cùng Chu Quang Viễn bước vào Truyền Tống Trận.
Ánh sáng trắng loé lên, hai người hoa mắt, sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, bọn họ ngẩn ra.
Vẻ mặt của cả hai giống nhau như đúc, ngơ ngơ ngác ngác, bọn họ đến nơi nào vậy?
Địa phương trước mắt chỉ nhìn qua thôi đã thấy hết được, nơi nơi đều là đá, lớn nhỏ hình thù khác nhau, nhiều không đếm xuể.
Chu Quang Viễn cực kỳ ngạc nhiên: "Nơi này là chỗ nào?"
"Đây, đây không phải ra cửa ra phía Bắc sao?"
Muốn đến trung tâm thế giới, phải đi về phía Bắc.
Tổng bộ tổ chức Thí Thần có mấy lối ra, cửa ra phía Bắc là cửa gần hướng Bắc nhất.
Ở tình huống bình thường, bọn họ hẳn phải xuất hiện ở cửa ra phía Bắc.
Cửa ra phía Bắc, bọn họ quen đến không thể quen hơn, tuyệt đối không phải là cảnh tượng như trước mắt.
Sau khi nhìn một lúc, Dận Khuyết cũng nhận ra đây là nơi nào. \
Rừng đá này hắn ta từng đến, chính là rừng đá mà Hồn Thạch Giáp Thú sinh sống.
Dận Khuyết phát điên, ngửa mặt lên trời gào to: "Chết tiệt!"
"Hắn đụng tay đụng chân vào Truyền Tống Trận rồi."
Chu Quang Viễn cũng ngây ra, nơi đây cách tổng bộ phải hơn mười triệu dặm, đợi bọn họ từ đây chạy về thì hoa hiên vàng cũng héo rồi.
Nhìn đá tảng trải đến vô tận, Dận Khuyết với Chu Quang Viễn xốc xếch giữa cơn gió.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghiến răng nghiến lợi, đồng thanh lên án Lữ Thiếu Khanh: "Hèn hạ."
Còn không hèn hạ hay sao?
Tự nhiên thay đổi toạ độ của Trận Truyền Tống, đưa bọn họ đến cái nơi xa xôi nghìn dặm.
Hơn nữa còn là truyền tống một chiều, bọn họ muốn quay về chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ầm ầm!"
Mặt đất chấn động, đá tảng cách đó không xa sụp xuống, bụi bay mù mịt, một cái bóng khổng lồ xuất hiện giữa lớp bụi mù.
"Grào!"
"Hồn Thạch Giáp Thú?" Chu Quang Viễn ngạc nhiên. Mà sau khi Dận Khuyết nhìn thấy, vẻ mặt thay đổi, quay người chạy: "Đi thôi!"
"Đi?" Sau khi Chu Quang Viễn nhìn rõ Hồn Thạch Giáp Thú, khinh thường nói: 'Đấy chỉ là một con Hồn Thạch Giáp Thú chưa trưởng thành thôi mà, sao phải sợ nó?"
"Không muốn chết thì mau chạy đi!"
Dận Khuyết vừa nói xong, mặt đất chấn động, đá lớn sụp đổ, hai cái bóng còn lớn hơn xuất hiện.
Sắc mặt Chu Quang Viễn cũng thay đổi, xoay người bỏ chạy.
"Grào!"
Ngửi thấy mùi quen thuộc, ba con Hồn Thạch Giáp Thú lập tức gắng sức đuổi theo. Lửa bốc ngút trời, đất đai rung chuyển.
Lữ Thiếu Khanh bước ra từ truyền tống trận, nói với đám người: "Đi thôi."
Tương Tư Tiên nghi hoặc nhìn truyền tống trận sau lưng, nhịn không được mà hỏi: "Dận đại ca và Chu đại ca đâu?"
Tương Quỳ cũng muốn đi theo, Tiểu Cường có quan hệ khá tốt với Tương Tư Tiên cũng muốn đi theo.
Hiện tại nàng ta và Tả Điệp đã ở đây, nhưng Dận Khuyết và Chu Quang Viễn vẫn chưa xuất hiện, có hơi khác thường.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay nói: "Bọn họ nói không muốn tới."
"Đại trưởng lão bị thương, bọn họ sợ sẽ khiến Đại trưởng lão phiền phức."
"Gần đây không nhiều hài tử có được giác ngộ này."
Bộ dáng gật gù đắc ý như ông cụ non khiến cho Tương Quỳ chỉ muốn cho hắn một bạt tai.
Dận Khuyết và Chu Quang Viễn hơn Lữ Thiếu Khanh mấy chục tuổi, vậy mà Lữ Thiếu Khanh nói về họ như hai đứa trẻ vậy.
Mới thấy người giả bộ nai tơ chưa từng thấy ai thích làm bộ lão già đâu.
"Tiểu tử, có phải ngươi làm chuyện xấu, làm gì với họ không?"
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận chắc chắn: "Ngươi không thể nói lung tung thế được, ta có thể làm gì bọn họ chứ?"
Lấy thực lực hiện tại của Lữ Thiếu Khanh, thay đổi tọa độ đặt chân của truyền tống trận một chút thôi, dựng một truyền tống trận đơn hướng là một chuyện rất dễ dàng.
Không còn cần phải dựng truyền tống trận hai hướng như trước kia. Khi ở bên rừng đá của hồn thạch giáp thú hắn đã ghi lại một điểm tọa độ.
Thay đổi một tí thôi, để cho Dận Khuyết và Chu Quang Viễn được truyền tống đến chỗ hồn thạch giáp thú ấy đi.
"Ta đoán hiện tại chắc hẳn bọn họ bề bộn nhiều việc nên không có thời gian đi theo chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh cười tủửm tỉm, vẻ mặt thành khẩn như một người thật thà: "Không tin các ngươi có thể quay lại hỏi họ một chút xem."
Tả Điệp muốn quay lại xem thử, nàng ta không tin vào Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Các ngươi về rồi ta sẽ không chờ nữa đâu nhé."
Câu này khiến cho Tả Điệp từ bỏ ý định quay lại, cũng khiến cho Tương Quỳ và Tương Tư Tiên cảm thấy đi theo cũng chẳng sao.
"Đi thôi!"
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, triệu hồi phi thuyền của mình, mời mọi người lên thuyền rồi nhanh chóng phi thẳng theo hướng bắc.
Theo như lời Tương Quỳ, bọn họ còn cách trung tâm thế giới ba tháng lộ trình nữa, đây là nếu phi hành hết tốc lực đấy.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không cần phải đến trung tâm thực sự của thế giới, hắn chỉ cần đến biên giới thôi.
Chỉ cần bình chướng không gian yếu một chút, xuyên giới bàn có thể đưa hắn quay lại thế giới Thập Tam Châu.
Lữ Thiếu Khanh lấy ra xuyên giới bàn, gõ gõ: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Giới nhảy ra, chỉ theo hướng bọn họ tiến tới: "Còn xa lắm, cảm giác vẫn rất mơ hồ."
"Quá vô dụng!" Lữ Thiếu Khanh lại gõ một cái, sau đó ném nó sang một bên cho Tiểu Bạch, mắng; "Tranh thủ tiếp tục học cho giỏi đi!"
Con khỉ nhỏ Tiểu Bạch đang đắc ý đứng trên đỉnh thuyển hứng gió thì bị thứ gì đó đập cho một cái.
Nó hung ác nhìn lại, sờ sờ vào ngực, lấy ra một cục gạch thì phẫn nộ kêu lên.
Ai dám động đến Hầu gia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận