Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1408: Gặp được người tên Mộc Vĩnh, mau chóng giết chết cho ta "Ta, chúng ta có phải có thể..."

Chương 1408: Gặp được người tên Mộc Vĩnh, mau chóng giết chết cho ta "Ta, chúng ta có phải có thể..."Chương 1408: Gặp được người tên Mộc Vĩnh, mau chóng giết chết cho ta "Ta, chúng ta có phải có thể..."
Không có bình chướng lạch trời, người của thế giới này có thể trở về rồi.
Cũng không cần ở lại nơi có hoàn cảnh hoang vu, ác liệt này.
"Không sai, chúng ta có thể trở về tính sổ với bọn hắn." Ngữ khí Tương Quỳ bình tĩnh, lại tản ra một cỗ hận ý.
Mấy người bọn họ là người bị vứt bỏ, thời gian ngàn năm đã sớm khiến hận ý của Tương Quỳ đối với người Thánh tộc sâu như với Tế thần rồi.
Nếu Thánh địa bằng lòng toàn lực xuất thủ, Tế thần cảnh giới Hóa Thần †ầng chín vốn không tính là gì. "Được, được." Đối với chuyện này Lữ Thiếu Khanh tán thành một trăm cánh tay: "Mau đi giết chết đám cháu trai Thánh địa đi!"
"Đúng rồi, đến lúc đó gặp được người tên Mộc Vĩnh lập tức giết chết cho ta”
Nếu như không phải Mộc Vĩnh, không phải Thánh Chủ, hắn căn bản sẽ không tới đây, khiến hắn dở sống dở chất.
Lời này vừa nói ra, ba người Tương Quỳ không kìm được ghé mắt.
Ngươi không phải là Mộc Vĩnh sao?
Tương Quỳ bỗng nhiên kịp phản ứng, vãi, tiểu tử khốn kiếp này dùng tên giả.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi không phải tên Mộc Vĩnh?" "Ôi chào!" Lữ Thiếu Khanh võ đầu một cái, choáng váng, lúc này cười ha ha: "Được rồi, ta tên Trương Chính!"
Tương Quỳ là ai?
Mặc dù trước đó biểu hiện rất khó coi nhưng dầu gì cũng là lão đại tổ chức lớn, sống lâu như vậy, có được đôi mắt ngàn năm, vẻ mặt này của Lữ Thiếu Khanh rõ ràng là đang nói láo.
Ông ta lại nhìn biểu cảm của Tiêu Y bên cạnh, không cần hỏi, tuyệt đối lại là một cái tên giả.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi còn muốn gạt ta?"
"Nói, ngươi tên thật là gì?"
Tương T¡ Tiên và Tả Điệp cũng vô cùng cạn lời.
Trên đường đi đã vô số lần gọi tiếng Mộc công tử, kết quả đó chỉ là cái tên giả.
Có cần phải phòng bị đến nước này không?
Tương Ti Tiên không kìm được nhìn về phía Tiêu Y: "Tiêu muội muội, tên của muội cũng giả sao?"
Tiêu Y cười khì khì: 'Không, ta và sư huynh đều tên thật."
Nghĩ lại, Tiêu Y cảm thấy cần phải giải thích giúp Nhị sư huynh một chút: "Nhị sư huynh là vậy đấy, huynh ấy cẩn thận lắm."
Trên thực tế là vì để tránh sau này gặp phiền phức, dùng tên giả, làm xong việc, phủi mông một cái rời đi, cố gắng hết sức để giảm bớt phiền phức.
Tương Ti Tiên và Tả Điệp đã hết sức chửi thề rồi.
Các nàng cảm thấy cho dù là sau này cũng khó mà gặp được người giống như Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi cũng phải quay về rồi, tên là gì còn quan trọng sao?" Lữ Thiếu Khanh đằng không bay lên: "Ông nhớ ta là soái ca là được rồi."
Trung Châu!
Là Châu lớn nhất trong mười ba Châu, Trung Châu này địa vực rộng lớn, còn lớn hơn mười hai Châu khác cộng lại.
Mênh mông bát ngát, linh khí sung túc, tài nguyên phong phú.
Thiên địa rộng lớn, ở Trung Châu này có rất nhiều cấm địa, hung địa gì đó, trở thành những khu vực mà đông đảo tu sĩ không dám tiến vào.
Rừng rậm Dịch Ngữ nằm ở phía tây nam Trung Châu, rậm rạp rộng lớn, vô biên vô tận, không ai biết nó rộng chính xác bao nhiêu.
Cũng chưa một ai thăm dò được rõ ràng.
Rừng rậm Dịch Ngữ trùng trùng nguy hiểm, mặc dù tài nguyên phong phú nhưng chưa một ai dám đi sâu vào bên trong.
Trong khu rừng rậm rạp rộng lớn ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm, hung thú khắp nơi, thực sự rất ít người có đủ can đảm đến đây thăm dò.
Dù có đến, đại đa số cũng chỉ vây ở bên ngoài.
Bỗng nhiên trong rừng rậm Dịch Ngữ bỗng nhiên có tiếng động lạ, một cánh cửa sáng loáng lóe lên, bất ngờ xuất hiện.
Sau đó, một con chim đen thui từ bên trong bay ra, sau đó ba người Lữ Thiếu Khanh lần lượt xuất hiện. "HaI"
Tiêu Y bước ra, dẫm dâm chân xuống, cảm nhận được mặt đất rắn chắc, ngửi ngửi mùi hương trong không khí.
Hương vị tươi mát đặc trưng của rừng rậm hòa cùng mùi lá mục dưới chân.
Tiêu Y không nhịn được mà nhăn mũi hai lần, cảm thán hỏi: "Chúng ta đã về rồi phải không?"
Linh lực trong không khí dịu dàng ngoan ngoãn, ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây rọi xuống.
Lữ Thiếu Khanh cầm xuyên giới bản, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Giới mà hỏi: "Bản đồ nát, có phải là nhân giới không?"
Giới liên tục gật đầu, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề thôi.Lão đại, ta có thể cam đoan chắc chắn đây là nhân giới, nhưng vị trí cụ thể thì ta không dám chắc chắn."
Không có tọa độ cụ thể, Giới cũng chỉ có thể tìm vị trí đại khái.
Nhưng lần này không có ai phân phó, Giới cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Lữ Thiếu Khanh giao cho.
"Được rồi, đi vào đi." Lữ Thiếu Khanh thu Giới lại, nói với nó, chỉ cần trở lại Thập Tam Châu của nhân giới là được rồi.
Bất kể là nơi nào, dù là cấm địa của Quy Nguyên Các cũng không sao.
Thậm chí, hắn cầu còn không được.
Nhưng sau khi thả thần thức ra quét cả trăm dặm xung quanh, Lữ Thiếu Khanh dám khẳng định đây không phải cấm địa của Quy Nguyên Các, thậm chí sẽ không phải địa phương của bất kỳ môn phái hay gia tộc nào. Đây là một khu rừng rậm nguyên thủy, không có tung tích nhân loại hoạt động.
Nhưng dù thế nào đi nữa, về được là tốt rồi.
Lữ Thiếu Khanh duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một hơi: "Ôi, chúng ta tới Ma giới bao lâu rồi?"
Tiêu Y bẻ bẻ ngón tay đếm đếm, trả lời: "Nhị sư huynh, sắp bốn năm rồi."
"Bốn năm rồi sao?" Lữ Thiếu Khanh rất cảm khái: "Tính toán thử thì cũng rời môn phái hơn năm năm rồi nhỉ?"
"Chắc hẳn sư phụ còn chưa quay về nhỉ? Cũng không biết Chưởng môn có xóa tên ta không nữa."
Thiên Ngự phong, một trong năm đỉnh núi chủ, từ sư phụ cho đến đồ đệ đều chạy ra ngoài hết, cả sủng vật cũng mang theo luôn. Nếu ai nghi ky nặng một chút cũng sẽ nghỉ ngờ bọn họ đã phản bội chạy trốn.
Tiêu Y rất vui vẻ ôm Đại Bạch như ôm một con búp bê vải, cười hi hi đáp: "Chắc chắn là không. Chưởng môn không phải người hẹp hòi."
"Chưởng môn không hẹp hòi á?" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: "Ngươi là đệ tử phái Lăng Tiêu giả."
Sau khi đánh giá lại Tiêu Y vài lần, hắn mới chỉ vào nàng mà hét lên: "Ma đầu, ngươi đoạt xác sư muội ta lúc nào?”
"Nhanh chóng hiện hình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận