Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1071: Sát ý và tà môn (t)

Chương 1071: Sát ý và tà môn (t)Chương 1071: Sát ý và tà môn (t)
Thiểm điện màu đen hắn hấp thu chia đều với quả cầu năng nượng màu đen khiến Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng.
Mình mạo hiểm cướp đồ, dựa vào cái gì mà bị tên khách trọ chó này cướp đi hơn phân nữa?
Nghĩ đến chuyện tên khách trọ chó này bị chọc giận sôi máu, Lữ Thiếu Khanh liền mừng rỡ đắc ý.
Hắn làm việc cũng nhiệt tình hơn.
Dưới sự cố gắng của hắn, khe hở hư không rất nhanh chóng khép lại hai phần ba, chiều dài khe hở còn lại chưa tới trăm dặm.
Lữ Thiếu Khanh như một thợ xây cần cù, một lần nữa bị thiểm điện bổ xuống, hắn vừa hấp thu thiểm điện vừa cố gắng tu bổ khe hở hư không.
Sau khi Mộc Vĩnh nhìn thấy, nét vui mừng trên mặt càng tăng lên.
Dựa theo tốc độ này, không cần tới nửa canh giờ là Lữ Thiếu Khanh đã có thể đóng khe hở lại.
Mà những quái vật màu đen kia càng thêm táo bạo , bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được trong tiếng gầm gù của chúng bao gồm cả lo lắng và phẫn nộ.
Bọn chúng không ngừng tấn công, nhưng loại quái vật cấp thấp này trước vị cao thủ như Mộc Vĩnh thì chỉ yếu ớt như thiêu thân lao vào lửa, không ngừng vẫn lạc.
Quái vật lúc đầu hơn mười vạn con nhưng dưới sự tấn công không ngừng đã khiến bọn chúng thương vong thảm trọng, chỉ còn lại một phần năm, hơn nữa còn đang không ngừng giảm bớt.
Mộc Vĩnh thân là Nguyên Anh kỳ tầng chín đối phó với những quái vật cấp thấp này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa.
Thường thường một kiếm vung ra, hàng ngàn, hàng vạn con quái vật liền kêu thảm trở thành huyết vụ đầy trời.
Mộc Vĩnh xuất thủ tàn nhẫn, hơn nữa để phòng ngừa quái vật tro tàn lại cháy, Mộc Vĩnh không cho chúng được lưu lại toàn thây.
Thủ đoạn của Mộc Vĩnh như vậy lại một lần nữa khiến các tu sĩ Thánh địa tràn ngập kính sợ đối với hắn ta.
Cho dù là quái vật, cũng rất ít có người có thể làm tới mức tru sát mà mặt không biến sắc tim không đập.
Mộc Vĩnh thì làm được. Lữ Thiếu Khanh bên này lực tập trung chú ý rất cao, vô cùng cảnh giác.
Đặc biệt là khi vết nứt của khe hở càng ngày càng nhỏ, hắn lại càng cảnh giác.
Hắn không tin quái vật sẽ không có hành động gì.
Những quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ kia, hoặc thậm chí cấp bậc cao hơn có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, khi phạm vi khe hở chỉ còn hơn ba mươi dặm, trong khe bỗng nhiên truyền ra một tiếng hống giận dữ kinh trời.
"Gừ!"
Một bóng đen to lớn mang theo khí tức đáng sợ từ trong khe giết ra.
"Móa nó! Nguyên Anh hậu kỳ!"
Lữ Thiếu Khanh xoay người chạy. Quái vật vừa xuất hiện vật thân cao hơn năm mươi mét, sau lưng mọc ba cánh, như một vị Ma thần từ trong khe hở hư không xuất hiện.
Vừa xuất hiện, khí tức kinh người tràn ngập.
Khí tức cường đại, ít nhất là Nguyên Anh kỳ tầng tám trở lên.
Đôi mắt quái vật đỏ ngầu đánh giá chung quanh một phen, sau đó nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.
"Gừ!"
Quái vật phẫn nộ rít lên một tiếng, lộ ra sát ý âm u.
Sát khí lạnh thấu xương như phong gào thét, khiến Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu.
Bị quái vật để mắt tới.
Quái vật võ ba cánh, thân hình vèo một tiếng biến mất khỏi vị trí cũ.
Nó trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Lữ Thiếu Khanh, móng vuốt dài hơn mười thước vung ra.
Móng vuốt sắc nhọn lóe lên u quang màu đen như quỷ trảo lấy mạng, xé rách hư không xuyên thẳng ra sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra sau lưng truyền đến nguy hiểm, liều mạng thúc giục Mặc Quân kiếm, né tránh một trảo này trong gang tấc.
Một trảo của quái vật rơi xuống mang theo một cỗ khí kình cường đại rơi trên mặt đất tạo ra trảo ấn rất sâu.
Một trảo thất bại, quái vật càng thêm phẫn nộ, xuất thủ lần nữa.
Tuy nhiên lần này, Mộc Vĩnh đuổi tới. Đối mặt với quái vật, Mộc Vĩnh hét lớn một tiếng: "Quái vật, nhận lấy cái chết!"
Một kiếm vung ra, một đạo kiếm quang to lớn rơi xuống.
Quái vật không thể không tạm thời từ bỏ Lữ Thiếu Khanh, gầm thét với Mộc Vĩnh, một trảo chộp lấy kiếm quang đang đánh tới.
"Âm!"
Cho dù kiếm quang ẩn chứa kiếm ký vô cùng bén nhọn nhưng cũng không cách nào phá giải được một trảo này của quái vật.
Dưới sự va chạm vội vàng của hai bên, người này không làm được gì người kia.
Mộc Vĩnh biết quái vật khó chơi, hắn †a nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, tiếp tục!" "Để ta đối phó quái vật!"
Trường kiếm vung ra, nghìn vạn đạo kiếm quang bao phủ lấy quái vật, thực lực cường đại đánh cho quái vật kêu to ngao ngao.
Quái vật mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh là kẻ đáng giết nhất nhưng đối mặt với cao thủ như Mộc Vĩnh, quái vật không thể không tạm thời dồn sự chú ý lên Mộc Vĩnh.
Nó dám xem nhẹ Mộc Vĩnh , chờ đợi nó chính là diệt vong.
Quái vật gầm thét đại chiến với Mộc Vĩnh.
Chiến đấu giữa hai bên bộc phát ra ba động kinh khủng khiến phương viên hơn trăm dặm trở thành cấm khu.
Những quái vật màu đen kia chạm vào liên chết ngay. Hơn nữa Mộc Vĩnh còn khống chế khu vực chiến đấu ở giữa quái vật và khe hở khiến những quái vật màu đen kia không cách nào tiến lên quấy nhiễu Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chờ đúng thời cơ tiếp tục quay trở về đóng khe hở.
Khe hở lại một lần nữa đóng lại, quái vật to lớn chiến đấu với Mộc Vĩnh phẫn nộ gào thét, vẫn muốn tiến lên ngăn cản Lữ Thiếu Khanh.
Bất đắc dĩ là Mộc Vĩnh một mực ngăn chặn nó khiến nó vô cùng cuồng nộ, nhưng lại không thể làm gì.
Quái vật điên cuồng khởi xướng tiến công với Mộc Vĩnh, nhưng Mộc Vĩnh lại không liều mạng với nó.
Hắn ta chỉ ngăn chặn nó chứ không ra đòn hạ sát thủ với quái vật.
Mộc Vĩnh mạnh hơn quái vật, hắn ta vừa ngăn chặn quái vật còn tranh thủ thời gian đánh giết những quái vật cấp thấp lọt lưới, không cho bọn chúng đi quấy nhiễu Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận