Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 567 - Chưởng môn Ngọc Đỉnh Phái



Chương 567: Chưởng môn Ngọc Đỉnh PháiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiên Cung Môn dựng ra cờ hiệu chống lại Ma tộc, chiếm cứ đại nghĩa, tán tu hoàn toàn không có cách phản kháng, không ít người bị ép tham dự vào việc đối kháng với Ma tộc.Đối mặt với Ma tộc cường đại, tán tu tử thương nặng nề.Sau khi Thiều Thừa hiểu hết mọi chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện nơi này đã bị bao vây, hung thần ác sát, đằng đằng sát khí, đã không cho phép ai rời khỏi.Lần này gặp phiền phức rồi.Thiều Thừa nhịn không được nhíu mày lại.Ông không sợ đối phó với Ma tộc, bằng thực lực của ông, cho dù đánh không lại, cũng có thể tự bảo vệ mình.Nhưng mà tiểu đồ đệ của mình thì không được.Nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng sáu, chẳng khác nào con cừu con trước mặt Ma tộc.Thay một cách nói khác, tiểu đồ đệ mà đối mặt với Ma tộc, thậm chí không đạt tới tiêu chuẩn của pháo hôi.Ông phải nghĩ cách mới được..Thiều Thừa nhìn Ung Y phía xa, ánh mắt chớp lóe.Tiêu Y tò mò thò đầu qua, hỏi Thiều Thừa: "Sư phụ, làm sao vậy?"Thiều Thừa nói đại khái chuyện đã xảy ra, Tiêu Y vừa nghe, lòng đầy căm phẫn: "Thiên Cung Môn thật là bá đạo, không khác gì Quy Nguyên Các.”Thiều Thừa đạo, "Nơi này là địa bàn của người ta, con đừng nói như vậy.""Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ?" Sau khi Tiêu Y phân tích thế cuộc trước mắt, trên mặt lộ ra mấy phân lo âu, hỏi Thiều Thừa: "Sư phụ, chẳng lẽ người muốn đi?"Tuy nàng rất tò mò về Ma tộc, nhưng Ma tộc có tiếng đáng sợ.Tiêu Y cũng không muốn sư phụ của mình đi đối phó với Ma tộc.Nơi này là địa bàn của Thiên Cung Môn, Ma tộc xuất hiện, bọn họ có trách nhiệm tiêu diệt, còn không tới phiên Thiều Thừa hỗ trợ.Thiều Thừa lắc đầu, chỉ vào nơi xa, nói: "Chỉ sợ rất khó."Nơi xa, có một tên Nguyên Anh xuất hiện, lớn tiếng nói trước mặt mọi người: "Ma tộc là kẻ địch của nhân tộc, chúng ta đều là tu sĩ nhân tộc, chẳng lẽ chư vị định khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Ma tộc độc hại sinh linh hay sao?""Nếu là như vậy, sao dám xưng là tu sĩ nhân tộc?""Các ngươi không làm thất vọng ước nguyện ban đầu khi tu luyện của mình sao?"Tên Nguyên Anh Thiên Cung Môn chụp mũ mọi người, sau đó mới nói với Ung Y: "Đại danh Ngọc Đỉnh Phái như sấm bên tai, chưởng môn Ngọc Đỉnh Phái cũng là đại năng danh chấn thiên hạ.""Hiện tại, Ma tộc xuất hiện, Ung Y chưởng môn, ngươi xác định ngươi sẽ ngồi xem mặc kệ, mặc cho Ma tộc đồ sát tu sĩ nhân tộc chúng ta sao?"Sắc mặt Ung Y rất là khó coi.Người ta chụp mũ như vậy, ông ta không thể không nhận.Nhưng mà.Ung Y cúi đầu nhìn thoáng qua đồ đệ đằng xa.Lần trước xảy ra chuyện như vậy, làm đồ đệ mình thừa nhận áp lực cực lớn.Cả ngày rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía, ngay cả tốc độ tu luyện cũng chậm lại.Ông ta muốn giúp đồ đệ mở nút thắt trong lòng, mới quyết định dẫn đồ đệ tới nơi này giải sầu.Nghe nói nơi này có Ma tộc xuất hiện, định đến xem sao.Không ngờ vừa đến nơi đây, lại bị người của Thiên Cung Môn yêu cầu giúp đỡ đối phó với Ma tộc.Nói đùa, ông ta tới nơi này chỉ định xem kịch thôi, không định ra tay.Số Ma tộc xuất hiện này chỉ có quy mô nhỏ, dù cho thực lực có lợi hại hơn nữa cũng không nên đến phiên ông ta ra tay.Ông ta là người của Đông Châu, chuyện của Yến châu thì có liên quan gì tới ông ta đâu?Nhưng mà Nguyên Anh của Thiên Cung Môn cực kỳ gian trá.Ông ta đứng trên đại nghĩa nhân tộc chụp mũ cho mình.Cái mũ này, ông ta không muốn mang, nhưng lại không thể không mang.Nếu không nhận, thanh danh của Ung Y sẽ bị hủy hoại, thanh danh của Ngọc Đỉnh Phái cũng sẽ bị hủy hoại.Ông ta có thể đối phó với Ma tộc, nhưng đồ đệ của ông ta thì không được.Sách sử có ghi lại sự đáng sợ của Ma tộc, ông ta không muốn để cho đồ đệ của mình mạo hiểm.Ngay lúc Ung Y cảm thấy khó khăn, một giọng nói sang sảng vang lên."Hô hô, đạo huynh nói không sai, thân là tu sĩ nhân tộc, sao có thể nhìn Ma tộc tàn sát bừa bãi mà khoanh tay đứng nhìn?"Thiều Thừa bước ra, ông chắp tay với Ung Y và tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Cung Môn: "Hai vị đạo huynh! Ta và đồ đệ đi ngang qua nơi này, nghe nói Ma tộc tàn sát bừa bãi, quyết định bước ra cống hiến chút sức lực của mình."Tu sĩ Thiên Cung Môn nghe vậy, còn có hạng người ngu xuẩn thế này ư?Tu sĩ Thiên Cung Môn mừng rỡ, cầu còn không được, xem như cho mình bậc thang hạ, cũng có thể tiến thêm một bước cưỡng bức Ung Y, ông ta cười ha ha: "Hoan nghênh, hoan nghênh, đạo huynh chịu góp sức, là may mắn của nhân tộc chúng ta."Nụ cười của Thiều Thừa không thay đổi, nhưng lại có thêm mấy phần gian trá: "Ta có một đồ đệ, thực lực yếu kém, không thể tác chiến với Ma tộc."Người có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh đều đã thành tinh, lời này vừa ra, tất cả mọi người hiểu ý của Thiều Thừa.Thiều Thừa ra tay với điều kiện riêng, ông muốn để đồ đệ của mình rời khỏi nơi này trước.Ung Y cũng thấy rõ thế cục, ông ta lạnh lùng nói: "Ta có thể ở lại đây giúp đỡ, nhưng đồ đệ của ta thì phải rời khỏi nơi này."Trên phi chu, Thiều Thừa đi mà quay lại, sắc mặt của ông rất là nghiêm túc.Ông nói quyết định của mình cho Tiêu Y.Tiêu Y vừa nghe, hai mắt lập tức đỏ ao, lo lắng."Sư phụ…"Sư phụ vậy mà phải đi tác chiến với Ma tộc.Sự khủng khiếp của Ma tộc, đã truyền lưu từ lâu.Cái gì mà cao to gấp mấy lần nhân loại, miệng to đầy răng nanh, một ngụm ăn trọn một đứa bé.Chỉ nghe thôi cũng thấy đáng sợ rồi.Hiện tại sư phụ thế mà phải đi chiến đấu với Ma tộc khủng khiếp như vậy, thật sự quá nguy hiểm."Sư phụ, người đừng đi có được không?" Tiêu Y đã sắp bật khóc rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận