Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1226: Không tin không ai đối phó được hắn

Chương 1226: Không tin không ai đối phó được hắnChương 1226: Không tin không ai đối phó được hắn
Lần đầu tiên bị đánh hung ác như thế, Tương T¡ Tiên không thể không lo lắng.
Tương Quỳ lắc đầu: "Không sao, chỉ muốn xem thử thân phận bọn hắn, không ngờ còn lớn hơn so với trong tưởng tượng."
"Quả nhiên đủ đặc biệt."
Tương T¡ Tiên lập tức thừa cơ thuyết phục: "Gia gia, người cũng đừng cương với Mộc công tử nữa."
"Hắn cũng không phải một người dễ nói chuyện đâu."
Tương Quỳ cười ha ha, không để ý: "Một tiểu tử Nguyên Anh mà thôi."
Việc này không xong đâu. Nơi này là địa bàn của ông ta, nếu cứ lùi bước như vậy, Hóa Thần như ông †a còn cần lăn lộn nữa sao?
"Con truyền tin tức ra, để đám tiểu bối thanh niên chỗ chúng ta đến làm quen với hắn một chút..."
Sắc mặt Tương Tỉ Tiên kinh nghi bất định: "Gia gia, người muốn bảo những người khác đến đối phó với Mộc công tử bọn họ sao?”
Tương Quỳ gật đầu, lấy cớ đã tìm sẵn ra: "Không sai, người trẻ tuổi thì phải giao lưu nhiều một chút, luận bàn với nhau, cùng nhau tiến bộ."
Hừ, để tiểu bối trẻ tuổi đi tìm ngươi gây chuyện, xem thử ngươi có nhược điểm gì.
Hiệp tiếp theo, chúng ta lại quyết thắng thua.
Ánh mắt Tương Quỳ âm u, bàn tính trong lòng đang đánh cho rung lên ầm ầm.
Một người có lợi hại đến mấy cũng có nhược điểm của mình.
Tiểu bối trẻ tuổi ở tổ chức Thí Thần này nhiều như vậy, không tin không có ai là đối thủ của Lăng Tiêu Thành.
Tương T¡ Tiên không lạc quan được như Tương Quỳ, nàng ta nói: "Gia gia, Mộc công tử không phải dễ trêu, Dận đại ca còn không phải là đối thủ của hắn."
Không phải đối thủ ở đây không đơn giản chỉ là thực lực mà bao gồm nhiều phương diện.
Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết bị nghiền ép trên tất cả các phương vị.
Dận Khuyết là một trong mấy vị xuất sắc nhất trong đông đảo tiểu bối tổ chức Thí Thần. Trước mặt Lữ Thiếu Khanh hắn ta cũng chỉ như một đứa trẻ, bị nghiền ép đến mức huyết áp tăng vọt, một ngụm máu nghẹn ở yết hầu có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Đối mặt với kiểu như Lữ Thiếu Khanh, dù có đến nhiều người đi nữa Tương Tỉ Tiên cũng không nghĩ rằng sẽ hữu dụng.
Nhưng nàng ta vẫn hi vọng Tương Quỳ đừng chắp nhặt với Lữ Thiếu Khanh, dù sao...
"Gia gia, người là Hóa Thân, Mộc công tử chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ, trước mặt hắn người là tiền bối, có trưởng bối nào đi tính toán chỉ li với tiểu bối không?"
Tương Quỳ một lần nữa khoát khoát tay, thở dài một hơi: "Ngươi không hiểu."
"Lai lịch của bọn hắn thần bí, thân phận có lai lịch lớn."
Thông qua xem quẻ, Tương Quỳ biết Lữ Thiếu Khanh bọn họ có tác dụng rất lớn đối với tổ chức Thí Thần, với thế giới này trong tương lai.
Cũng chính vì như vậy, Tương Quỳ không muốn chịu thua.
Tốt xấu gì ông ta cũng là Hóa Thần, lần này gặp mặt lần đầu tiên ông đã rơi xuống thế hạ phong, khí thế thấp hơn một bậc.
Không lấy lại cục diện, sau này trước mặt Lữ Thiếu Khanh có thể nói là không thể ngẩng đầu lên được.
"Gia gia, chính bởi vì bọn hắn có lai lịch lớn, không phải người cũng đã nói bọn hắn là người đặc biệt sao? Chúng ta nên đối xử tốt với bọn hắn một chút, để bọn hắn đầu nhập vào tổ chức Thí Thần ta” Biến bọn họ thành người một nhà, trở thành một thành viên của tổ chức Thí Thần, như vậy không tốt sao?
Cho dù Lữ Thiếu Khanh hay Kế Ngôn đều thuộc dạng
Gia nhập tổ chức Thí Thần, đối với tổ chức Thí Thần mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Suy nghĩ này của Tương T¡ Tiên, Tương Quỳ rất thông thấu.
"Bọn hắn sẽ không gia nhập chúng †a, bọn hắn tối đa cũng chỉ có thể trở thành minh hữu của chúng ta."
"Đối với minh hữu, dĩ nhiên phải chiếm địa vị chủ động thì mới có quyền nói chuyện."
Từ hành động của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh có thể nhận ra, bọn họ không phải là loại người cam lòng thua kém người khác. Hơn nữa họ còn rất có lai lịch, Tương Quỳ cũng không có lòng tin có thể khiến bọn họ gia nhập tổ chức Thí Thần.
Tương lai có khả năng rất lớn hai bên sẽ hợp tác đối phó quái vật Tế thần.
Chiếm quyền chủ động, tương lai làm thế nào, dĩ nhiên sẽ do Tương Quỳ ông ta định đoạt.
"Cho nên, bảo ọn tiểu bối gặp bọn họ một chút đi."
"Ta không tin không làm gì được tiểu tử kia..."
Còn Lữ Thiếu Khanh bên này, sau khi Tương T¡ Tiên sắp xếp Lữ Thiếu Khanh bọn họ đến một biệt viện nhỏ liền vội vàng rời đi, nàng ta muốn đi thuyết phục gia gia của nàng ta.
Bên này Tiêu Y nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên giường, lo lắng hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh không sao chứ?"
Kế Ngôn quay người rời phòng: "Có thể có chuyện gì? Đang giả chết mà thôi."
"Giả chết sao?" Tiêu Y ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Nhưng nàng đã được nhắc nhở nên cũng phát giác ra điểm không bình thường.
Không biết từ khi nào hô hấp của Lữ Thiếu Khanh đã khôi phục bình thường, du dương sâu xa, giống như đang ngủ.
"Nhị sư huynh!" Sau khi Tiêu Y phát hiện mình bị lừa tức bực giậm chân: "Đáng ghét, huynh quá xấu xa rồi, ngay cả ta cũng lừa."
Vừa rồi khi Lữ Thiếu Khanh bay ra xa, Tiêu Y đã bị dọa cho phát sợ.
Dù sao Lữ Thiếu Khanh chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ, miễn cưỡng chịu công kích của tu sĩ Hóa Thần, không có vấn đề mới là không bình thường.
Tiêu Y là người bình thường, dĩ nhiên sẽ vô ý thức cho rằng Lữ Thiếu Khanh bị trọng thương, ngất đi.
Ai biết lại là đang giả chết.
"Ôn ào quái" Lữ Thiếu Khanh ngồi dậy, không chút khách khí nói: "Để cho người ta ngủ ngon một giấc cũng không được à?"
"Đáng ghét!" Tiêu Y quơ nắm đấm với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh huynh không sao, vì sao không nói một tiếng?"
"Nói cho muội làm gì?" Lữ Thiếu Khanh sau đó đi ra ngoài chỉ vào Kế Ngôn mắng: "Còn nói là Đại sư huynh, sư đệ bị đánh, huynh cả đánh rắm cũng không dám đánh một cái à?"
"Biểu hiện của huynh còn không bằng sư muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận