Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1041. Mọi người diễn kịch cho Thánh Chủ nhìn không tốt sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y cách bọn họ không xa, đứng cách đó chừng mười thước, Đàm Linh có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Tiêu Y.Sắc mặt Tiêu Y đỏ bừng, hai tay siết chặt, dường như vô cùng khẩn trương.Trong lòng Đàm Linh âm thầm sinh ra vài phần thương hại.Tiểu nha đầu đáng thương, tự dưng lại gặp phải hai sư huynh như vậy.Hai sư huynh đã chết, tiểu nha đầu này chỉ sợ cũng sống không nổi.Đàm Linh thương hại, thấp giọng nói với Tiêu Y: "Tiểu muội muội, tìm được cơ hội thì trốn đi."Đàm Linh chỉ có thể nhắc nhở Tiêu Y, nàng ta không thể ra tay.Thánh Chủ vẫn nhìn chằm chằm nơi này, nếu nàng ta dám ra tay trợ giúp Nhân tộc, cho dù là sư phụ của nàng ta cũng không giữ được nàng ta, hơn nữa còn mang đến phiền toái lớn cho sư phụ.Cho nên, Đàm Linh chỉ có thể làm được một bước này, những thứ khác đều không làm được.Tiêu Y nghe được Đàm Linh nói, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, trong giọng nói mang theo nghi hoặc: "Tại sao phải trốn?"Đàm Linh nhìn Tiêu Y, vẻ mặt khó hiểu, trong lòng vô lực chửi bới.Thảo nào tên hỗn đản kia thường xuyên nói sư muội ngu xuẩn.Xem ra có vài phần là thật.Tình huống bây giờ ngươi nhìn còn không hiểu sao?Đàm Linh tức giận thấp giọng nói một câu: "Thật sự là ngốc mà."Thời Cơ và Thời Liêu cũng nghe được lời Tiêu Y nói, hai tỷ đệ đều im lặng.Thời Liêu lắc đầu.Thời Cơ thấp giọng nói với Đàm Linh: "Tiểu muội muội, hai vị sư huynh ngươi hiện tại thoạt nhìn không ổn, ngươi mau đi đi."Tiêu Y cười hắc hắc: "Yên tâm đi, hai sư huynh của ta sẽ không tha cho lão gia hỏa Kiếm Ngũ đâu."Lời này làm cho ba người Đàm Linh sửng sốt.Nha đầu này đang nói cái gì vậy?Đã đến lúc này rồi mà còn nói mê sảng như vậy sao?Thời Liêu lắc đầu, giọng nói hờ hững: "Còn không thấy rõ thế cục sao? Kiếm Ngũ đại nhân lấy Đại sư huynh ngươi làm mục tiêu, Nhị sư huynh ngươi không thể không cố gắng chống đỡ công kích của Kiếm Ngũ đại nhân.""Ngươi xem, vết thương của Lữ Thiếu Khanh đại nhân không ngừng gia tăng, tình trạng cũng không ngừng nặng lên, rất nhanh sẽ không chống đỡ được. Đến lúc đó, Lữ Thiếu Khanh đại nhân ngã xuống, Kế Ngôn đại nhân cũng sẽ nhanh chóng theo sau."Thời Cơ nhịn không được vỗ đệ đệ mình hai cái: "Đệ nói khéo một chút thì có thể chết sao?"Thời Liêu nói: "Đây là sự thật."Tiêu Y khịt mũi coi thường, nói với Thời Liêu: "Ngươi thì biết cái quái gì. Ngươi có hiểu hai vị sư huynh của ta không? Chờ Đại sư huynh ta đột phá xong, chính là lúc xử lý lão gia hỏa Kiếm Ngũ kia."Thời Liêu không tức giận với Tiêu Y: "Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng cũng phải nhìn rõ sự thật."Tiêu Y không tiếp tục tranh luận với Thời Liêu, mà nhìn về phía chiến trường, giọng điệu tràn ngập tự tin: "Đi xem đi, để Ma tộc các ngươi thấy sự lợi hại của hai vị sư huynh ta."Thời Liêu lại lắc đầu, không rõ sự tự tin của Tiêu Y đến từ đâu.Hắn ta ngẩng đầu, trên người Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện mấy vết thương, máu tươi đầm đìa, quần áo đã bị nhuộm đỏ hơn phân nửa.Trong lòng Thời Liêu âm thầm lắc đầu, thế cục như vậy, làm sao có thể nghịch chuyển đây?Trên sân, Lữ Thiếu Khanh thật vất vả vừa tấn công Kiếm Ngũ, vừa chửi ầm lên với Kiếm Ngũ: "Lão già này, thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Chết đi!"Trả lời Lữ Thiếu Khanh vẫn là trường kiếm lạnh như băng, hơn mười đạo kiếm quang lóe lên...Thấy Kiếm Ngũ vẫn là một chiêu này.Mặc Quân kiếm vung lên, vẫn đáp trả bằng cùng một chiêu thức.Không Hỏa!Từng ngọn lửa bay múa, giống như cá ăn thịt người cắn nuốt kiếm quang.Lữ Thiếu Khanh rên rỉ một tiếng, qua hai hơi thở, hắn mới vung Mặc Quân kiếm kiêu ngạo hô to: "Chiêu thức giống nhau không có tác dụng đối với ta đâu."Ngươi không cần uổng phí khí lực, mau nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi. Ta sợ thể lực của lão già như người không chống đỡ nổi."Dáng vẻ lộ rõ sự càn rỡ.Nhưng mà người ở đây đều không phải kẻ ngốc, rõ ràng đều nhìn ra Lữ Thiếu Khanh không ổn.Không ít tu sĩ Thánh tộc cười nhạo, giọng nói tràn đầy khoái hoạt, vui sướng khi người gặp họa."Nhân tộc sĩ diện chết đi được.""Rõ ràng đã sắp không chống đỡ nổi, vậy mà còn càn rỡ như vậy, đúng là muốn chết."Ha ha, nhân loại, đáng đời, chiêu thức giống nhau không có tác dụng sao? Kiếm Ngũ đại nhân chỉ cần đánh một lần nữa là ngươi sẽ chết chắc."Tất cả mọi người đều nhìn ra được Lữ Thiếu Khanh miệng cọp gan thỏ, một chiêu vừa rồi của Kiếm Ngũ Lữ Thiếu Khanh còn có thể phản kích.Mà hiện tại hắn chỉ ngăn cản thôi cũng đã có vẻ lực bất tòng tâm.Cũng bởi vậy mà mọi người tin tưởng Lữ Thiếu Khanh đã là dầu cạn đèn tắt, cùng đường bí lối.Trong ánh mắt Kiếm Ngũ lóe lên sự độc ác, trên gương mặt khô cằn lộ ra vài phần tươi cười.Giống như một con hổ gầy gò tìm được thức ăn, sắp nuốt vào trong bụng, trông có vẻ vô cùng khủng bố.Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh ông ta nhìn thấy, ông ta cũng tin Lữ Thiếu Khanh sắp không chịu được.Ông ta ha hả cười lạnh: "Nhân loại ti tiện, yếu đuối, chỉ bằng ngươi mà cũng dám đánh một trận với ta sao?""Vừa rồi lúc sư huynh ngươi ra tay, ngươi không ra tay, nếu hai người các ngươi bắt tay ta còn có chút kiêng kị.""Hiện tại, giết các ngươi quả thực quá đơn giản."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức cảnh giác, chỉ vào Kiếm Ngũ hô: "Mẹ nó, ngươi chơi thật à?""Ngươi có dám cho ta thời gian khôi phục một chút hay không, ta cam đoan sẽ đánh sạch răng của ngươi."Kiếm Ngũ cười lạnh: "Muốn kéo dài thời gian sao?""Đáng tiếc, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi thời gian à?" Hết chương 1041.

Bạn cần đăng nhập để bình luận