Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 182 - Ngọc giản (1) Kế Ngôn tâm đắc



Chương 182: Ngọc giản (1) Kế Ngôn tâm đắcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm(1) Tương tự như usb bây giờ.Thấy mọi người phía dưới sôi trào, Lữ Thiếu Khanh hết chỗ nói. Hắn u oán nhìn Hạ Ngữ.Hạ Ngữ không nhìn ánh mắt u oán của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nàng khẽ cười, nhưng biểu tình trên mặt lại không thay đổi, hết sức lạnh nhạt nói với mọi người phía dưới: "Ta có thể cam đoan với mọi người, quạt xếp là thật."Sắc mặt Ngô Thiên Tung lập tức đen lại.Chính chủ đã đi ra chứng thực, hắn ta nói cái gì cũng vô dụng.Thật sự là đáng giận.Trên mặt Ngô Thiên Tung nóng bỏng, giống như bị người ta đánh, rất đau.Lữ Thiếu Khanh thấp giọng thúc giục Hạ Ngữ: "Hạ Ngữ sư tỷ, đi, đi, ngươi mau đi xuống đi. Đừng đi lên nữa."Gần như là bị Lữ Thiếu Khanh đuổi xuống, Hạ Ngữ dở khóc dở cười.Lữ Thiếu Khanh tránh nàng như rắn rết.Nàng không biết rằng, sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Hạ Ngữ xuất hiện làm người phía dưới gần như nổ tung, hắn lại càng thêm kiên định muốn kéo dài khoảng cách với nàng.Lữ Thiếu Khanh đợi mọi người bình tĩnh lại, Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt hỏi Ngô Thiên Tung."Như thế nào? Tin chưa?"Sắc mặt Ngô Thiên Tung càng thêm khó coi, chuyện cho tới bây giờ, hắn ta càng không thể cúi đầu.Hắn ta cắn răng: "Cho dù có quạt xếp của Hạ Ngữ sư tỷ, có người báo danh, nhưng Quy Nguyên Các chúng ta vẫn sẽ không báo danh. Không phải ai cũng muốn báo danh."Nói bóng gió, ngươi muốn tổ chức đại hội luận võ này, cũng không thành công.Cùng lắm chỉ là hấp dẫn một bộ phận người mà thôi.Lời nói của Ngô Thiên Tung khiến không ít người âm thầm gật đầu trong lòng.Không phải tất cả mọi người đều sẽ vì cái quạt xếp này mà ra tay.Có công phu này còn không bằng bắt nạt đệ tử Lăng Tiêu Phái một chút.Đối với loại tình huống này, Lữ Thiếu Khanh vững như chó già, hắn còn có đòn sát thủ.Cổ tay khẽ đảo, một chiếc ngọc giản xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh giơ lên, giới thiệu lai lịch của ngọc giản với mọi người phía dưới."Đây là chút kiếm đạo tâm đắc mà ngày xưa Kế Ngôn sư huynh tu luyện, lần này làm phần thưởng then chốt, đủ cấp bậc chưa?"Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, người phía dưới sôi trào lần nữa, hơn nữa còn sôi trào lợi hại hơn so với vừa rồi."Cái gì?""Là kiếm đạo tâm đắc mà Kế Ngôn tu luyện?""Cái này, cái này, ta cần phải lấy được.""Ai cướp với ta, ta giết chết!""Sợ ngươi sao, đây là bảo vật vô giá, ta nhất định phải có."Mọi người kinh hãi.Kế Ngôn hiện tại là Nguyên Anh mới tấn ở Tề Châu, chạm tay có thể bỏng.Không đến hai mươi lăm tuổi đã có thể đạt được thành tựu như vậy, đồ đạc của hắn ta tự nhiên là vô cùng quý giá.Trong mắt một số người, nó còn có giá trị hơn nhiều so với cái gọi là quạt xếp của Hạ Ngữ vừa rồi.Tu luyện kiếm đạo tâm đắc đủ để khiến cho các tu sĩ điên cuồng.Bọn họ không dám hy vọng xa vời sẽ giống như Kế Ngôn, nhưng chỉ cần lĩnh ngộ được một chút xíu từ trên ngọc giản, tuyệt đối có thể làm cho bọn họ được lợi không nhỏ, thực lực tăng nhiều.Tu luyện tâm đắc của cường giả, tuyệt đối là bảo vật vô giá.Hơn nữa, trong đó, có không ít nữ tu sĩ cũng trở nên hưng phấn.Đối với miếng ngọc giản này, các nàng cũng là tình thế bắt buộc.Các nàng chưa chắc phải lấy để tìm hiểu tu luyện mà còn có dự định là lấy để cất giữ.Hạ Ngữ là nữ thần trong mộng của nam tu sĩ Tề Châu, như vậy Kế Ngôn chính là tình nhân trong mộng của nữ tu sĩ Tề Châu, nhân vật chính trong các giấc mộng xuân.Kế Ngôn là nam thần của các nàng, đồ của nam thần là không thể bỏ qua.Vẻ mặt Ngô Thiên Tung thay đổi.Thứ như vậy cũng đủ để cho hắn ta động tâm.Trong lòng hắn ta bỗng nhiên hối hận, sớm biết vừa rồi đã không nên nói đến như vậy.Ngay lúc hắn ta hối hận, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dừng ở trên người hắn ta, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức: "Như thế nào, Quy Nguyên Các các ngươi muốn báo danh sao?"Đối mặt với thái độ như vậy của Lữ Thiếu Khanh, Ngô Thiên Tung giận dữ, rất muốn kiên cường nói không báo danh.Nhưng hắn ta chần chờ, khi nhìn thấy đồng môn bên cạnh, ánh mắt bọn họ nóng rực nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay Lữ Thiếu Khanh, lộ ra biểu tình động tâm.Ngọc giản này đối với bọn họ mà nói có giá trị rất lớn."Hừ, không phải ngươi nói tất cả mọi người có thể báo danh sao?"Ngô Thiên Tung cũng không dám thay mọi người đưa ra quyết định, chỉ có thể lạnh lùng hừ một câu."Quy Nguyên Các chúng ta muốn báo danh liền báo danh, không muốn báo danh liền không báo danh, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?"Lữ Thiếu Khanh càng thêm hài lòng, tiểu tử, thật sự cho rằng ta không có biện pháp với ngươi sao?Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nói với mọi người: "Chư vị, ta vốn định cho mọi người báo danh tham gia luận võ miễn phí. Nhưng vừa rồi có vài người cố ý quấy rối, ta sợ đại hội luận võ lần này sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên, phí báo danh lần này là một người là một trăm viên linh thạch hạ phẩm."Lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến mọi người phía dưới kinh hãi."Cái gì? Ngươi đang cướp bóc sao?"Mà sắc mặt Ngô Thiên Túng trở nên vô cùng khó coi.Không ít ánh mắt rơi vào trên người.Ngô Thiên Tung cảm giác ánh mắt xung quanh giống như kiếm sắc, hung hăng cắm vào người hắn ta.Ánh mắt vô hình, nhưng lại làm cho hắn ta có cảm giác được giống như vạn kiếm xuyên tâm.Tên đáng chết này.Trong lòng Ngô Thiên Tung cực hận.Lữ Thiếu Khanh chỉ nói một câu, liền để cho hắn ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kéo căng cừu hận của mọi người.Một trăm viên linh thạch hạ phẩm, nhìn như không nhiều lắm, nhưng đối với một ít tán tu mà nói cũng vô cùng trân quý.Lữ Thiếu Khanh không điểm tên, nhưng mọi người đều biết Lữ Thiếu Khanh nói ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận