Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 551 - Nghiền xương thành tro



Chương 551: Nghiền xương thành troNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Cừu Lang quỳ trên mặt đất kêu rên, ngữ khí lạnh lẽo như băng hàn cửu thiên: “Nói cho ta, sư huynh ta đang ở đâu?”Cả ngày không khi nào để cho người ta bớt lo, phiền chết đi được.“Haha, haha.”Cừu Lang thống khổ vạn phần, nhưng nghe đến vấn đề này, hắn ta vẫn không kìm được cười lên ha hả, tuy nhiên nhìn thế nào cũng như vừa khóc vừa cười.Hắn ta đường đường là đặc sứ của Thánh chủ, Thánh tộc, cho dù là những đại tộc trong Thánh tộc nhìn thấy hắn ta cũng phải cung cung kính kính, khách khí. Bây giờ lại thành bộ dáng như vậy khiến hắn ta hận ý trùng thiên.“Nhân loại yếu đuối, ngươi muốn tìm sư huynh ngươi về sao? Không chừng lúc này hắn ta đã bị không gian loạn lưu giảo sát thành cặn bã rồi, haha.”Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không nói hai lời, Mặc Quân kiếm xẹt qua.Đầu Cừu Lang bay lên cao mang theo tia kinh ngạc.Hắn ta không thể nào ngờ được Lữ Thiếu Khanh lại kiên quyết như vậy, nói giết là giết.Lữ Thiếu Khanh không có ý định giữ tính mệnh Cừu Lang lại, bắt đầu từ thời khắc hắn ta lấy Di Thần Đại kia ra, hắn ta đã nằm trong danh sách tất sát của Lữ Thiếu Khanh.Cho tới giờ vẫn còn mạnh miệng? Vậy thì giết thôi.Hắn diệt đi hồn phách Cừu Lang sau đó dùng kiếm mang mãnh liệt giảo sát thi thể Cừu Lang thành bã vụn đầy trời rồi lại dùng một mồi lửa, thiêu hoàn toàn thành tro, thực sự đã chém thi thể thành muôn mảnh, hủy thi diệt tích.Quản Đại Ngưu ở phía xa xa suýt chút nữa lại tiểu rồi, thật đáng sợ.Giết người không tính, còn muốn hủy thi diệt tích, nghiền xương thành tro, rốt cuộc là có thù oán gì?Không phải chỉ đưa sư huynh ngươi đến một nơi nào đó sao? Hắn đã chết đâu, hơn nữa, cũng đâu phải giết chết vợ ngươi, cần gì phải thế?Sau khi xử lý Cừu Lang xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Úc Linh cách đó không xa.Cơ thể Úc Linh không thể động đậy, nàng ta trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh hủy thi diệt tích, nghiền xương thành tro Cừu Lang.Trên đời này không còn lại chút vết tích gì của Cừu Lang nữa.Da đầu Úc Linh tê rần, vô cùng hoảng sợ.Nàng ta thấy Lữ Thiếu Khanh đi tới, tim đập mạnh thịch thịch, trái tim của nàng ta như muốn nhảy lên tới cổ họng.“Ngươi, ngươi...”Lữ Thiếu Khanh triệu thuyền ra, mang theo Úc Linh leo lên phi chu, đồng thời hừ lạnh một tiếng với vị trí Quản Đại Ngưu: “Mập, tới đây!”Quản Đại Ngưu giật nảy mình, vội vàng rụt có thể mập của mình lại, trốn trong hố, trong lòng kêu lên.Không thể nào, không thể nào, tên khốn kiếp kia sẽ không phát hiện ra ta chứ?Ta trốn kỹ vậy mà, không thể lại bị phát hiện.Pháp khí tứ phẩm, hắn là Nguyên Anh kỳ sao có thể phát hiện được?Ngồi yên ngồi yên, tuyệt đối không thể để bị hắn lừa.Quản Đại Ngưu không thể tin được Lữ Thiếu Khanh sẽ phát hiện ra y nên co cơ thể béo ị của mình lại như quả cầu, đè ép khí tức của mình, có đánh chết cũng không định ra ngoài.Nhưng, giọng Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa truyền đến: “Còn muốn trốn đúng không?”“Ra!”Quản Đại Ngưu không động đậy, hừ, ngươi cho rằng ta đần như vậy sao?Loại thủ đoạn dọa người này, mập ta chưa thấy qua một ngàn lần cũng có một trăm lần rồi.Bình tĩnh, bình tĩnh, tên khốn kiếp kia tuyệt đối không phát hiện được ta.Bỗng nhiên!“Chít chít tra!”Một tiếng chim kêu, một vòng màu đỏ tươi rơi xuống trước mặt tên mập, một con chim nhỏ màu đỏ nghiêng đầu nhìn y.Toàn thân Quản Đại Ngưu cứng ngắc, con chim này y gặp rồi.Là sủng vật của tên khốn kiếp kia!Quả nhiên mình lại bị phát hiện rồi.Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, mình đã trốn kỹ như vậy, lẫn đi xa như vậy, tại sao lại bị phát hiện chứ?Thảm, lần này thảm rồi."Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử." Quản Đại Ngưu vừa đến phi chu, không nói hai lời liền lộ ra nụ cười, liên tục thở dài và chúc mừng."Chúc mừng công tử đánh bại Ma tộc, cứu vớt Nhân tộc trong lúc nước sôi lửa bỏng, công tử anh minh thần võ, tính toán không chút sai sót, Nhân tộc chúng ta có công tử thật đúng là phúc, là may mắn của Nhân tộc.""Công tử uy vũ, công tử vạn tuế..."Quản Đại Ngưu bất chấp tất cả, sau một trận thải hồng thí (1) liền vỗ mông ngựa rung trời.(1) Tâng bốc - Ý chỉ fan thổi phồng idol một cách khoa trương, ngay cả đánh rắm cũng như cầu vồng.Không có cách nào khác, chuyện lúc trước đã khiến hắn ta hối hận vạn phần, ai mà có thể đoán được tên hỗn đản này giả bộ bị thương để gạt người chứ?Nhưng Quản Đại Ngưu cũng cảm thấy có vài phần may mắn, may mắn lúc ấy hắn ta không bị váng đầu, không nổi lên sát ý với Lữ Thiếu Khanh, bằng không lúc này hắn ta đã sớm biến thành một thi thể rồi.Lữ Thiếu Khanh ngồi ở đầu thuyền, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Quản Đại Ngưu.Tên mập chết tiệt này, không dạy dỗ ngươi một trận, ngươi thật sự cho rằng ta là thiện nam tín nữ sao?Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Có phải ngươi rất vui vẻ đúng không?"Quản Đại Ngưu lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật đầu.Mẹ nó, ta vui cái rắm ấy, hiện tại ta đang rất muốn khóc đây."Vui hay không vui?"Quản Đại Ngưu thử thăm dò hỏi: "Vui vẻ thì làm sao? Mà không vui thì làm sao?""Ngươi vui, ta sẽ không vui, ngươi không vui, ta sẽ càng không vui."Trong mắt Lữ Thiếu Khanh tản ra sự nguy hiểm, thành thật nói với Quản Đại Ngưu: "Tóm lại, nếu không trừng trị ngươi, ta cũng không vui."Quản Đại Ngưu khóc, quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ta, lúc trước ta chỉ đùa với công tử mà thôi.""Nói đùa? Ngươi muốn cướp linh thạch của ta, vậy mà còn gọi là nói đùa sao?"Trên mặt Lữ Thiếu Khanh có thêm vài phần sát khí: "Người cướp linh thạch của ta, phải chết!"Sát khí giống như gió lạnh gào thét mà qua, suýt chút nữa làm linh hồn Quản Đại Ngưu bị đóng băng.Quản Đại Ngưu run rẩy, trong lòng càng thêm sợ hãi.Vừa rồi tên hỗn đản này nghiền xương một Ma tộc thành tro ở ngay trước mặt hắn ta, quá kinh khủng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận