Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1831

Chương 1831
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Tiêu Y bên này lòng hiếu kỳ đi lên, không kìm được hỏi: “Chưởng môn, tìm Nhị sư huynh có chuyện gì sao?”
“Tên tiểu tử khốn kiếp này trở về cũng không tới nói với ta một tiếng, hắn phản rồi.” Ngu Sưởng thở phì phò nói: “Ra ngoài gặp phải chuyện cũng không tới báo cáo ta một tiếng? Trong mắt còn có người chưởng môn là ta không?”
Tiêu Y hiểu ra, đồng thời trên mặt không kìm được cười tươi hơi.
“Hiện tại ma tộc xâm lấn, chưởng môn, người muốn nghe thử ý kiến của Nhị sư huynh à?”
Lữ Thiếu Khanh thông minh, chuyện có thể nghĩ ra nhiều hơn người ta có thể thấy, có thể nghĩ rất nhiều.
Ngu Sưởng tìm đến Lữ Thiếu Khanh, chính như lời Tiêu Y nói, muốn thử nghe ý kiến của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ra ngoài chơi bời một vòng, rất nhiều chuyện hắn có cách nghĩ chính xác hơn.
Đặc biệt là ma tộc, Lữ Thiếu Khanh càng hiểu hơn bất kỳ ai.
Nghe nhiều ý kiến của hắn một chút, với môn phái chỉ có lợi không có hại.
Nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về, trực tiếp chạy về Thiên Ngự Phong, ngay cả chưởng môn như ông ta cũng chẳng muốn gặp.
Nếu không phải công việc bận rộn ông ta đã sớm giết tới Thiên Ngự Phong, tóm Lữ Thiếu Khanh nằm trên giường xuống rồi.
Sau khi Ngu Sưởng gật đầu, trong lòng rất là phiền muộn nói với Tiêu Y: “Tiểu Y nha đầu, con tuyệt đối đừng học Nhị sư huynh con, có năng lực nhưng quá lười.”
“Tương lai, môn phái còn phải dựa vào những người trẻ như các con.”
“Đương nhiên, ưu điểm của hắn con có thể học, khuyết điểm con tuyệt đối không nên học.”
Tiêu Y sau khi nghe xong, cười đến càng thêm vui vẻ, cho dù là chưởng môn, cũng không thể nào phủ nhận ưu điểm của Nhị sư huynh.
Tiêu Y và Ngu Sưởng vừa trò chuyện, vừa đến thành Lăng Tiêu dưới sự dẫn đường của tiểu Hắc.
“Kỳ quái, hắn đến thành Lăng Tiêu làm gì?” Ngu Sưởng hết sức kỳ quái: “Trước đó ở Thiên Ngự Phong mười mấy hai mươi năm cũng không từng xuống núi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?”
Tiêu Y suy đoán: “Nhị sư huynh muốn xuống núi ăn một bữa sao?”
Song sau khi tiểu Hắc mang theo bọn hắn đi vào một nơi Tiêu Y cùng Ngu Sưởng đều trầm mặc.
Trên bảng hiệu của một tòa lâu các viết ba chữ: Ủng Tiên lâu
Ủng Tiên lâu?
Đã lâu Tiêu Y không tới thành Lăng Tiêu rồi.
Nhưng, nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy, sa mỏng khoác hờ, lộ bờ vai, trang điểm cực đậm trên đó, trong không khí còn tràn ngập đủ các loại mùi thơm Tiêu Y liền biết Ủng Tiên lâu là nơi nào.
Nơi uống hoa tửu.
Nhị sư huynh thật sự đến uống hoa tửu?
Chẳng trách nói không thích hợp với trẻ em, không mang tiểu hài tử tới.
Ngu Sưởng bên cạnh cũng xạm mặt lại, dùng tay ôm lồng ngực của mình.
Hô hấp khó khăn quá.
Tim đau quá.
Ra ngoài dạo chơi một vòng, tiểu tử khốn kiếp càng thêm sa đọa sao?
Trước kia là lười biếng ngủ ở nhà giấc, giờ thì hay rồi, lén chuồn đi uống hoa tửu.
Khi nào Thiều Thừa sư đệ trở về, mình làm sao ăn nói với hắn ta đây?
Ra ngoài gặp phải chuyện gì sao?
Đường đường đệ tử thiên tài, hiện tại sa đọa đến mức phải uống hoa tửu.
Không phải ra ngoài một chuyến, hiểu ra đạo lý cuộc đời ngắn ngủi, phải tranh thủ hưởng lạc sao?
Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn sa đọa như vậy được.
Nộ khí của Ngu Sưởng Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn sa đọa
Muốn sa đọa, cũng phải xin phép chưởng môn ta đây.
Lăng Tiêu phái không nuôi người rảnh rỗi.
Ngu Sưởng nghiến răng nghiến lợi, vén tay áo lên, chuẩn bị giết vào: “Tiểu tử khốn kiếp, hôm nay ta không giáo huấn ngươi một trận không được.”
Tiêu Y khiếp sợ kịp phản ứng lại.
Lữ Thiếu Khanh không phải một mình đến đây uống hoa tửu, nhớ tới lời trước đây Lữ Thiếu Khanh từng nói, Tiêu Y tê cả da đầu.
Nhị sư huynh quả thật to gan lớn mật, dám mang theo tổ sư tới chỗ như thế.
Mặt mũi tổ sư bày ra ở đấy, chưởng môn đi vào phá vỡ chuyện tốt của tổ sư, sợ là sẽ bị giết người diệt khẩu nhỉ.
“Chưởng môn, chưởng môn, chờ một chút.” Tâm tư Tiêu Y nhanh chóng xoay chuyển, biết việc mình cần làm là ngăn cản chưởng môn đi vào, phòng ngừa sinh ra sự kiện đẫm máu.
Tổ sư uống hoa tửu, há lại có thể để các tiểu bối biết.
“Chờ? Chờ cái gì mà chờ?” Ngu Sưởng đau lòng nhức óc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lười thì cũng thôi đi, hiện tại còn học mấy loại thói hư tật xấu này.”
“Không biết trên đầu chữ sắc có cây đao sao?”
Lười, ta có thể nhịn.
Nhưng là loại hành vi này, ta không thể nhịn.
Có đôi khi sắc sẽ hủy hoại một người.
Lỡ như gặp phải nữ tu sĩ lấy dương bổ âm thì không phải cốt tủy đều bị hút khô sao.
Lữ Thiếu Khanh là trụ cột tương lai của môn phái, thói quen xấu khác, Ngu Sưởng có thể nhịn, nhưng duy chỉ có loại hành vi này không được.
Ngu Sưởng không hi vọng Lữ Thiếu Khanh sẽ bị dâm dục hủy.
“Hôm nay, cho dù ta phải hủy nơi này cũng phải tóm tiểu tử khốn kiếp này về.”
“Chưởng môn, có lẽ Nhị sư huynh có dụng ý của huynh ấy.” Tiêu Y tiếp tục khuyên can.
“Có dụng ý cái rắm.” Ngu Sưởng càng nổi giận hơn: “Đi ra ngoài một chuyến, không biết dính ở đâu thói hư tật xấu, tránh ra, hôm nay ai đến cũng vô ích.”
Ngu Sưởng hiện tại đã bắt đầu dần dần nổi giận, tựa như một con khủng long bạo chúa thức tỉnh.
Tiêu Y căn bản ngăn không được, cuối cùng chỉ có thể tung ra đòn sát thủ: “Chưởng môn, lỡ như tổ sư ở bên trong thì sao?”
Ngu Sưởng đầu tiên là sững sờ, sau đó không kìm được cười, lắc đầu, như nhìn thấu Tiêu Y:
“Tiểu nha đầu con vì cứu tên tiểu tử khốn kiếp kia mà ngay cả mấy lời này cũng có thể nói ra được.”
Dừng một chút: “Con dám cản ta, ta bảo Tiêu Sấm sư đệ tới thu thập con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận