Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 494 - Hắn là Hóa Thần sao?



Chương 494: Hắn là Hóa Thần sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên trên, ngọn núi cao vút trong mây được mây mù bao phủ như mang theo một tấm khăn che mặt bí ẩn.Sương trắng mịt mờ, nặng nề thần bí, cho dù là dùng đôi mắt của tu sĩ cũng không thể nào nhìn xuyên qua được.Kế Ngôn nhíu mày một cái, nói: “Trên đó hơi cổ quái.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, nói: “Phí lời, đương nhiên là cổ quái rồi, trận pháp đấy, huynh không nhận ra sao?”Với tạo nghệ trận pháp của Lữ Thiếu Khanh thì vừa liếc mắt đã có thể nhận ra trên núi đại trận bao phủ, ngăn cách linh thức thần niệm.Tầm mắt nhìn không thấu, linh thức, thần niệm xuyên không thấu.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm trong chốc lát, đưa ra kết luận: “Ít nhất là đại trận tứ phẩm.”Kế Ngôn nhìn hắn một cái, trên gương mặt lạnh lùng mang theo vài phần cảnh giác: “Đệ biết thứ ta nói không phải chuyện này.”Trên đó ngay cả thần trí của hắn ta không thể nào xuyên thấu được, hơn nữa còn tạo cho hắn ta một loại dự cảm không tốt.Hắn ta không tin Lữ Thiếu Khanh không cảm nhận được.Sau khi tu luyện Kinh Thần quyết, cảm giác của hắn ta càng trở nên nhạy cảm hơn.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, trong mắt Nhan Hồng Vũ nụ cười này như một con hồ ly giảo hoạt: “Tốt hay xấu thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu quả thật có chuyện xảy ra, ta cầu còn không được ấy.”Kế Ngôn nghe xong thấy cũng có lý.Sư đệ có nhiều ý đồ xấu, tạo nghệ trận pháp cũng cao, có hắn ở đây, không cần lo lắng về đại trận trên kia. Còn những thứ khác, trong tay có kiếm là đủ rồi.Vô Khâu kiếm sau lưng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Kế Ngôn nên nhẹ nhàng run lên một chút.Lời trò chuyện của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh khiến ba người Nhan Hồng Vũ cảm thấy khó hiểu.Nhan Hồng Vũ rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng có Kế Ngôn trước mặt nên không có đủ dũng khí.Còn về Nhan Hồng Tân và Giả Tôn thì càng không dám hỏi nhiều.“Lên nào.”Giả Tôn dẫn mấy người đi lên, lúc lên đến giữa sườn núi thì bị kiểm tra.“Đây là thị tòng của ta.”Thân phận của nhóm Lữ Thiếu Khanh dĩ nhiên là giả làm thị tòng của Giả Tôn.“Haha.”“Làm trò hề cho thiên hạ, mất mặt đến cực điểm.” Có người sau lưng cười nhạo, một công tử văn nhã từ phía dưới một mình bay lên, không hề dừng lại, vượt qua nhóm Giả Tôn đi lên trên.“Ai vậy?” Lữ Thiếu Khanh nhìn người kia biến mất trong sương mù trắng, tiêu sái phiêu dật, rất khinh thường: “Đúng là rất biết giả ngầu.”Sắc mặt Giả Tôn cũng hơi khó chịu: “Hắn là Đoạn Mộc Hiến của Đoạn Mộc gia.”Nhan Hồng Vũ giật mình: “Là Đoạn Mộc Hiến Đoạn Mộc gia Thái thành sao?”Giả Tôn hừ một tiếng: “Ngoại trừ hắn còn có thể là ai?”“Tên đó tự cao tự đại quái gì, chẳng qua chỉ vì Đoạn Mộc gia có chút quan hệ tốt với Ngọc Đỉnh phái thôi sao?”Lữ Thiếu Khanh không quan tâm đến chuyện y là cái quái gì, có tự đại hay không, hắn chỉ quan tâm một vấn đề: “Hắn là Hóa Thần à?”Nếu như là Hóa Thần, phải chú ý một chút.Hai người Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân lập tức kìm nén đến mức khó chịu.Đại ca, ngươi hỏi chuyện này làm gì?Hắn không phải Hóa Thần có phải ngươi sẽ làm gì người ta không?Giả Tôn không biết câu này của Lữ Thiếu Khanh có nghĩa là gì, gã thành thật trả lời: “Hắn chẳng qua chỉ là Kết Đan kỳ tầng năm thôi, còn chẳng phải Nguyên Anh kỳ nữa. Lần này đến tham gia tụ hội đều là thế hệ trẻ tuổi của Đông Châu, tuổi tác vượt qua bốn mươi tuổi cũng không có tư cách tới tham gia.”“Mạnh nhất có lẽ là đệ nhất Đông Châu, Khoái Hằng, hắn ta chẳng qua cũng mới chỉ là Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng chín thôi.”“Ồ.”Lữ Thiếu Khanh ồ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.Nhan Hồng Vũ nhìn thấy mà lo lắng gần chết.Lỡ như Lữ Thiếu Khanh lại muốn làm vài chuyện gì đó trong tụ hội lần này thì ai có thể ngăn được hắn?Hai sư huynh đệ này không biết là quái thai từ nơi nào tới, cả hai đều là Nguyên Anh kỳ.Trong thế hệ trẻ của buổi tụ hội lần này, có ai là đối thủ của bọn hắn chứ?Nếu Lữ Thiếu Khanh lại ra tay độc ác như với Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo, giết chết tất cả những người này thì sao.Tương lai Đông Châu sẽ là một vùng tăm tối.Mấy người bọn họ cũng sẽ trở thành tội phạm truy nã Đông Châu, là loại bị bắt sẽ giết chết ngay.Nhan Hồng Vũ thật sự rất lo lắng, nàng ta không kìm được hỏi: “Ngao công tử, ngươi có tính toán gì?”“Đương nhiên là nghĩ cách để gặp Mạnh cô nương, dùng thành ý làm cảm động nàng ấy, lấy món đồ kia từ trong tay nàng ấy rồi.”Sau đó Lữ Thiếu Khanh lại chạy đi tìm Kế Ngôn: “Huynh thật sự quyết định không định bỏ chút nhan sắc của huynh ra dụ dỗ à?”“Keng!”“Mọe, nếu như nơi này không phù hợp thì nhất định ta sẽ ra tay thu thập huynh, trói chặt huynh đem đến giường Mạnh cô nương rồi.”Trong những lời hùng hùng hổ hổ của Lữ Thiếu Khanh, mọi người đã lên tới đỉnh núi.Nơi này là một vùng đất bằng rộng lớn, bằng phẳng, giống như đỉnh của ngọn núi này đã bị một kiếm san bằng.Trên đỉnh núi đã có không ít người tới, tốp năm tốp ba tập hợp cùng cười cười nói nói, cũng có người lẻ loi một mình, nhắm mắt nhập định dưỡng thần.Nam tuấn nữ tịnh, thần thái anh tú, anh tư hiên ngang.Những người tới đây phần lớn đều là người thừa kế hoặc đại diện của thế lực một phương, ai nấy đều là thiên tài danh chấn một phương, trên người tản mát ra khí tức trầm ổn.Đoàn người Giả Tôn tới, không ít ánh mắt đều rơi lên người họ.Giả gia là một trong những gia tộc giàu có nhất Đông Châu, Giả Tôn là người thừa kế được nhiên được rất nhiều người nhận ra.Đương nhiên, thái độ đối với vị phú nhị đại này của mọi người không khác nhau là mấy.“Chà, đây không phải là thiếu gia Giả gia có tiền nhất Đông Châu sao?”“Hắn cũng tới à?”“Dù sao hắn cũng là thế lực một phương, hơn nữa còn là Kết Đan kỳ đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận