Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1979

Chương 1979Chương 1979
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Doanh Kỳ nhìn thẳng vào Toàn Diệu và Mặc Họa trước mặt.
Hai mắt nàng ta phun lửa, sát ý bốc lên tận trời.
“Đáng chết, không ngờ hai thú các ngươi lại liên thủ?” Mặc Họa lạnh nhạt cười cười, dáng vẻ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tràn đầy tự tin nói: “Doanh Thất Thất, ngươi đầu hàng đi!”
Doanh Kỳ hận đến mức muốn nổ tung.
Nàng ta cùng Toàn Diệu đang đánh nhau ở đây, chưa từng nghĩ đến lại bị Mặc Họa đánh lén phía sau.
Trăm mối không cách nào giải.
Toàn Kiệu có cảnh giới Luyện Hư tầng chín, vì sao lại bị Mặc Họa thuyết phục.
Vì sao hai thú bọn họ lại liên thủ?
Rốt cuộc trong đó có âm mưu gì?
“Vì sao?”
Thắng ? phẫn nộ gầm thét: “Ngươi nói rõ cho tai” “Ngươi đã nói tới dây có thể thống nhất Yêu tộc, tại sao lại muốn gạt ta?”
Thân là tộc trưởng Ưng tộc, nàng ta biết rõ Yêu tộc không thể cứ tiếp tục phân chia thế này, nhất định phải liên hợp lại.
Nàng ta vẫn luôn hy vọng sẽ thống nhất được Yêu tộc, không còn phân chia phi cầm và tấu thú.
Cho nên, nàng ta lập tức cảm thấy có vấn đề, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn tin tưởng Mặc Họa, đi tới đây.
Nhưng vạn vạn lần không ngờ nổi, đến đây rồi, Mặc Họa lại lật mặt đối phó với mình. Nụ cười của Mặc Họa càng sâu hơn: “Thắng ?, đúng như ta đã nói với ngươi, vì thống nhất Yêu tộc.”
“Nhưng là phải thống nhất theo cách của ta, chứ không phải theo cách của ngươi.” “Cách gì?” Doanh Kỳ phát hiện dường như Mặc Họa trước mặt cực kỳ lạ lầm.
Đã không còn là Mặc Họa mà nàng ta biết nữa.
“Ngươi muốn biết sao?” Mặc Họa cười ha hả: “Đầu hàng đi, từ bỏ chống cự đi, thả đề phòng đi, thần phục với ta, ta sẽ cho ngươi biết.”
Ánh mắt nàng ta lóe ra sự âm tàn và đắc ý.
Khiến cho Doanh Kỳ càng tin tưởng vào cảm giác của mình hơn.
Mặc Họa đã không còn là Mặc Họa kia nữa.
“Đáng chết, rốt cuộc ngươi là ai?
Mặc Họa cười ha hả: “Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biết thôi.”
“Toàn Diệu, giết nàng ta đi.” Bất tri bất giác, hắn ta đã dùng giọng ra lệnh để nói chuyện với Toàn Diệu.
Doanh Kỳ thấy Toàn Diệu nghe theo lời Mặc Họa lại hỏi: “Toàn Diệu, thân là Vương của tẩu thú tộc, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Toàn Diệu đã cảm nhận được tồn tại phía sau Mặc Họa, hắn ta tin tưởng chắc chắn Mặc Họa đã biến thành chó săn của kẻ kia từ lâu.
Vì đột phá, mặt mũi gì đó có quan trọng không?
Không quan trọng. Toàn Diệu cười lạnh: “Xấu hổ? Không có thực lực mới gọi là xấu hổ.”
“Ngươi thức thời ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Thái độ của Toàn Diệu khiến cho trái tim Doanh Kỳ nhìm nghỉm.
Mình quá mù quáng tín nhiệm bọn họ, rồi tự đẩy mình lâm vào tuyệt cảnh. Nàng ta nhìn khắp bốn phía, cũng định rời khỏi đây.
Bị Mặc Họa đánh lén, lực chiến đấu của nàng ta cũng hao hụt nhiều, một mình Toàn Diện khó mà đối phó được, chớ nói chi là bên cạnh còn có Mặc Họa đang nhìn chằm chằm.
“Ngươi đừng hòng chạy!” Mặc Họa nhìn thấu tâm tư Doanh Kỳ, hắn ta nói: “Hôm nay ngươi không chạy thoát được đâu.”
Doanh Kỳ cắn răng: “Ta sẽ khiến cho ngươi phải trả giá đắt, hôm nay ta xảy ra chuyện ở đây, Ưng tộc sẽ không bỏ qua cho Nhĩ Mặc Nha tộc (tộc chim cốc)
“Ha ha.” Dường như nghe được chuyện cười xuất sắc, Mặc Họa cười ha hả nói: “Hôm nay không chỉ có ngươi chạy không thoát, tất cả các ngươi tới đây đều chạy không thoát.”
Hắn ta vửa dứt lời, Doanh Kỳ cảm thấy toàn thân lạnh toát. “Ngươi làm thế sẽ hủy đi phi cầm tộc.”
Mặc Họa lại cười to càng thêm vui vẻ, sau đó lại nhìn sang Doanh Kỳ tràn đầy thương hại.
Như một người ngồi trên ghế cao nhìn xuống chủng loại sâu kiến bên dưới mà thương hại.
“Phi cầm tộc? Tẩu thú tộc cũng vậy.”
Doanh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Toàn Diệu.
Thái độ lạnh lùng của Toàn Diệu đã nói rõ hết thảy. Doanh Kỳ cảm giác thân mình lạnh hơn vài độ, như rơi xuống hầm băng.
Không ngờ Vương của phi cầm tộc cùng với tẩu thú tộc lại tự mình bán tộc nhân của mình, truyền ra ai mà dám tin?
“Vì sao?” Doanh Kỳ hỏi lại theo bản năng.
Rốt cuộc thứ gì đáng giá cho bọn họ làm như vậy?
Mặc Họa cười lạnh, không định để cho Doanh Kỳ được chết rõ ràng.
Hắn ta lạnh lùng vung tay lên, Toàn Diệu vung ra một trảo.
Bàn tay to lớn che khuất cả bầu trời, tựa như thiên hà sụp đổ, đập xuống Doanh Kỳ âm ầm.
“Đáng chết!”
Doanh Kỳ phẫn hận không thôi, hai tay kết ấn, một cơn bão táp bốc lên tận trời đập mạnh vào tay chó. Sóng lực sinh ra khiến cho xung quanh gần như bật nát, vết rách dọc ngang bò khắp trời.
Năng lượng phát tiết ra khuếch tán như từng đợt sóng chồng chất lên nhau. Sức mạnh khiến cho Doanh Kỳ tái mét, huyết khí trong cơ thể lăn lộn.
Nàng ta bị Mặc Họa đánh lén, bị thương, lúc này tình trạng không tốt, kém hơn Toàn Diệu rất nhiều.
Vèol
Tầng không gian sau lưng xếp tầng, một bóng đen đánh tới.
Doanh Kỳ đã phòng bị sẵn tất cả, lập tức tránh đi, cũng không thể khiến cho tất cả đánh lén thành công.
“Hèn hạ!”
Doanh Kỳ hận đến mức nghiến muốn nát răng.
Mặc Họa ở bên cạnh thi thoảng lại ra tay đánh lén, khiến cho Doanh Kỳ phải chịu áp lực thật sâu.
“Hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Mặc Họa không hề xấu hổ, dường như thân thể tỏa ra màn sương mù màu đen, cực kỳ hung ác.
“Trừ phi ngươi đầu hàng!” “Nằm mơi”
Doanh Kỳ cao ngạo hét lớn một tiếng, dứt khoát khởi xướng tấn công Mặc Họa. Phản đồ còn khiến cho người ta thống hận hơn cả kẻ địch. “Ngươi lẫy cái gì ra đấu với ta?“ Đối mặt với đòn tấn công của Doanh Kỳ, Mặc Họa có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm.
Hắn ta vung tay lên, như một cơn bão phản kích, nhẹ nhõm triệt tiêu đòn tấn công của Doanh Kỳ.
Sau đó, hắn ta không ngừng vận chuyển linh lực trong cơ thể, không khí xung quanh như bốc cháy, một cái bóng từ sau lưng hắn ta phóng lên tận trời.
Rõ ràng chỉ là một con chim lửa, toàn thây lửa cháy hừng hực, nóng bỏng như mặt trời. “Huyết mạch Kim Ô!”
Toàn Diệu nghiêm túc.
Yêu tộc có thể lưu truyền được tới bây giờ, có nhà nào không có tổ tiên trâu bò chứ? Nhưng thời gian trôi qua, huyết mạch thuần khiết của tổ tiên đã bị pha loãng từ lâu. Đến bây giờ chỉ có yêu có huyết mạch thuần khiết, tu luyện đến cảnh giới nhất định mới có thể thức tỉnh huyết mạch tổ tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận