Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2058

Chương 2058Chương 2058
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, sau đó lạnh lùng nói: “Chó ngốc, không cần biết.” “Gừ!” Lần thứ tư, lần thứ tư Xương Thần bị Lữ Thiếu Khanh làm nhục như vậy, nó tức giận đến mức phát ra tiếng gào thét bản nguyên: “Ta phải giết ngươi.”
“Giết ta?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, vung tay lên, tia chớp màu đen rơi xuống, trong thức hải trong chốc lát thành lôi trì vô tận.
Tia chớp màu đen rơi xuống, tiếng kêu rên của Xương Thần vang lên liên hồi. Bên ngoài cơ thể của nó không ngừng bốc lên khói đen, dường như có thể khiến người ta ngửi được mùi khét. Sắc mặt Xương Thần đại biến, chỉ bị đánh mấy lần mà thực lực đã bị lột bớt vài phần. Sân khách tác chiến bất lợi. “Đáng chết!"
Xương Thần gầm thét, chọi cứng với tia chớp màu đen, lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nó ngăn cản không nổi tia chớp màu đen, làm gì cũng đầu vô ích.
Chỉ có đánh bại Lữ Thiếu Khanh, thôn phệ Lữ Thiếu Khanh, nó mới có thể thu được thắng lợi.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta.” Xương Thần gầm thét, như một con cự thú màu đen há to mồm, cắn về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Hừ!”
Lữ Thiếu Khanh không sợ hãi chút nào, hung hăng đối bính với Xương Thần.
“Phập!”
“AI” Xương Thần hét thảm một tiếng, thân thể của nó bị Lữ Thiếu Khanh xuyên thủng, vô số năng lượng tỉnh thuần tiêu tán trong thức hải.
Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút, trên mặt lộ ra mấy phần hài lòng, liếm môi một cái: “Cũng không tệ lắm, có chút mùi vị đồ nướng.”
“Hóa ta dùng thiểm điện cũng có thể làm món nướng à?” “Món ăn nổi tiếng, chó ngốc nướng điện!”
Bên ngoài cơ thể Lữ Thiếu Khanh hơi tản ra quang mang, như một thanh thần kiếm, khí thế bức người. “Ngươi, ngươi.” Xương Thần giãy dụa khôi phục thân thể, trên mặt của nó lộ ra hoảng sợ: “Kinh Thần quyết!”
“Rốt cuộc ngươi và tàn hồn có quan hệ như thế nào?” Xương Thần sắp hỏng mất, tên sâu kiến khốn kiếp mỗi một loại công pháp đầu vượt quá dự liệu của người khác. “Chó ngốc, không cần biết.” “A." Xương Thần bị tức đến phát cuồng, nhưng lúc này nó sinh lòng thoái ý.
Trong lòng nó đã hối hận, sớm biết Lữ Thiếu Khanh tà môn như vậy, đánh chết nó cũng sẽ không tiến tới.
Đồng thời, nó cũng hiểu ra. Nó bị lừa, hết thảy đầu là tính toán của Lữ Thiếu Khanh. Mục đích đúng là muốn lừa gạt nó tiến vào, khiến nơi này trở thành chiến trường chiến đấu thứ hai của ngươi người, cũng là chiến trường quyết định thắng bại thật sự.
Đáng ghét!
Xương Thần tức giận đến toàn thân phát run, nó hét lớn một tiếng, thân thể toát ra Luân Hồi vụ màu đen, bao phủ ở bên trong. Sau đó tựa như tia chớp chạy trốn ra ngoài.
“Rầm!”
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Đến đã đến rồi, đừng hòng trốn."
Thật vất vả mới khiến cho Xương Thần tiến đến, làm sao có thể sẽ còn để nó chạy trốn đầy?
Trước tiên đóng cửa lại. “Rầm!”
Xương Thần đâm mạnh vào bình chướng, thức hải của Lữ Thiếu Khanh lập tức thiên băng địa liệt.
Lữ Thiếu Khanh thổ huyết. “Móa! Nhẹ chút!” Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Chó ngốc, nào, đánh với ta một trận!” Xương Thần phòng thủ mà không chiến, chơi trò đánh du kích trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh, nó biết mình đánh không lại đối phương. Chỉ có chạy khỏi nơi này, chạy trốn ra bên ngoài, nó mới có thể đánh thắng Lữ Thiếu Khanh.
“hầm!” Xương Thần hết lần này đến lần khác va vào bình chướng thức hải của Lữ Thiếu Khanh. Mỗi một lần đụng vào, Lữ Thiếu Khanh liền nôn một lần máu.
Thức hải cũng bị tổn hại, tiếp tục như vậy, một khi Xương Thần chạy đi, Lữ Thiếu Khanh cũng phí công nhọc sức. “Đừng ép ta dùng đòn sát thủ.”
Đòn sát thủ?
Xương Thân trong lòng cười lạnh, sẽ không phải vẫn là đầu hàng đấy chứ? Sâu kiến ngu xuẩn.
Xương Thần không để ý đến, một lần nữa ngưng tụ sức mạnh, dự định tiếp tục. Nhưng vào đúng lúc này, Xương Thần cảm giác được một cỗ nguy hiểm trí mạng, nó ngẩng đầu lên.
“Âm!”
Quang cầu kim sắc trên đỉnh đầu run lên, một đạo ánh sáng kim sắc rơi xuống, Xương Thần ra sức trốn tránh, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào tránh đi, ánh sáng kim sắc rơi lên người Xương Thần.
Xương Thần phát ra tiếng kêu thảm, cơ thể tan rã hơn phân nửa trong ánh sáng kim sắc. Vô số năng lượng tỉnh thuần biến mất nhưng cũng có một bộ phận lớn bị quang cầu kim sắc thôn phậ.
Lữ Thiếu Khanh không mò được chút qì.
“Móa, cho ta một chút.”
Lữ Thiếu Khanh mắng to với quang cầu: “Hỗn cầu!”
Xương Thần dáng vẻ sợ tè ra quần, nó một lần nữa hét rầm lên: “Không, không thể nào, ngươi, sao ngươi có thể sử dụng loại sức mạnh này?” Một đạo ánh sáng đã khiến thân thể nó tiêu tán hơn phân nửa.
Thực lực trở nên yếu đuối. Lữ Thiếu Khanh tức giận khó chịu, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo Xương Thần: “Hồn cầu có lai lịch gì, thỉnh giáo!” Xương Thần nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nghiến lợi: “Sâu kiến, không xứng biết.”
Sau khi nói xong cầu đó, trong lòng Xương Thần thoải mái đến mức muốn cười haha.
Dễ chịu.
Cuối cùng cũng cho ta có cơ hội trả thù lại.
“Chó ngốc!” Lữ Thiếu Khanh liếc mắt: “Quỷ hẹp hòi, có đến mức canh cánh trong lòng như vậy không?”
Hẹp hòi?
Xương Thần gầm thét: “Sâu kiến, rốt cuộc ai hẹp hòi?” Giận rồi.
“Ta phải giết ngươi.”
Xương Thần gào thét, biết mình chạy trốn vô vọng, bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh, khí tức thân thể đột nhiên bộc phát.
“Móa, tự bạo binh!” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.
Nhưng mà hắn đã sớm có sự chuẩn bị, kim sắc quang cầu lại một lần nữa bắn ra quang mang, bao phủ lấy Xương Thần.
"A.”
Xương Thần kêu rên, kêu thảm, cuối cùng biến mất trong ánh sáng kim sắc.
Một cỗ năng lượng tinh thuần bàng bạc khuếc tán như cam lộ từ trên trời rơi vào trong thức hải của hắn, bị hắn hấp thu.
Thần thức lại một lần nữa tăng vọt, khí tức bản thân cũng theo đó liên tục tăng lên.
Luân Hồi vụ cuồn cuộn màu đen tràn ngập ra, bầu trời âm u, áp lực nặng nề như là một vị đại thần ép lên người mọi người.
Bạch Thước nhìn thấy phía xa Luân Hồi vụ màu đen đang tỏa sáng thì vô cùng lo lắng. Lữ Thiếu Khanh cùng Xương Thần biến mất ở trong đó đã rất lâu rồi, không có bất kỳ động tính gì.
Bạch Thước rất lo lắng, cuối cùng, nàng ta không kìm được tìm đến Kế Ngôn.
“Kế công tử, thế nào?”
Kế Ngôn khí tức hết sức yếu ớt, thương thế nghiêm trọng, đấu đến bây giờ, hắn ta đã đến mức sơn cùng thủy tận. Nhưng sống lưng của Kế Ngôn vẫn thẳng tắp, nhìn về phía xa.
Kế Ngôn khẽ lắc đầu, biểu lộ lạnh lùng, ánh mắt lại mang theo lo lắng.
Bạch Thước không kìm được hỏi: “Khốn, hắn có thể thắng sao?”
Chiến đấu đánh tới hiện tại, Bạch Thước đã không biết như thế nào cho phải.
Đối với thắng bại trong lòng nàng ta cũng không nắm chắc, nàng ta tìm đến Kế Ngôn phần nhiều là mong muốn có thể có được một tia khẳng định từ chỗ Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận