Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 324 - Phiền phức lớn tới rồi



Chương 324: Phiền phức lớn tới rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBằng tính cách của Lữ Thiếu Khanh, ở bên ngoài rất dễ bị người ta đánh chết.Ngu Sưởng nói việc Lữ Thiếu Khanh bái vào Lăng Tiêu Phái như thế nào cho Kha Hồng nghe.Sau khi Kha Hồng nghe xong, xem như đã hiểu quan hệ giữa Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh rồi.Ông lại nhìn Thiều Thừa đang bảo vệ Lữ Thiếu Khanh bên người, khen ngợi một phen: "Thiều Thừa tiểu tử làm tốt lắm, tìm được hai hậu bối xuất sắc như vậy."Sau đó trừng Ngu Sưởng một cái: "Ngu tiểu tử, ngươi thì sao? Đồ đệ của ngươi như thế nào?"Trên mặt Ngu Sưởng hiện lên một chút xấu hổ.Không có cách nào khác, ông thân là chưởng môn, đệ tử thân truyền của ông lại không phải người xuất sắc nhất môn phái.Nói ra ngoài đúng là không dễ nghe cho lắm.Đệ tử xuất sắc nhất của Song Nguyệt Cốc, Quy Nguyên Các đều là đồ đệ của chưởng môn.Chỉ có Lăng Tiêu Phái là không phải.Có điều Ngu Sưởng đã quen rồiÔng cười ha hả, nói với Kha Hồng: "Tổ sư, bọn họ có phải đồ đệ của ta hay không không sao hết, chỉ cần bọn họ là đệ tử của Lăng Tiêu Phái là được."Chưởng môn của Lăng Tiêu Phái không phải phái hệ cố định nào.Chỉ cần là đệ tử, môn nhân xuất sắc, thích hợp, thì có thể đảm nhiệm chưởng môn.Kha Hồng gật gật đầu, tán thưởng: "Làm chưởng môn, ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt."Môn phái sợ nhất là chưởng môn tham luyến quyền lực, bài trừ dị kỷ, chèn ép nhân tài, như vậy thì môn phái sẽ suy sụp rất nhanh, cuối cùng không gượng dậy nổi.Ánh mắt Kha Hồng rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, tán thưởng: "Tuy nhiên tiểu tử này tính tình không ra làm sao, nhưng gặp đại sự thì không qua loa cho xong."Ngu Sưởng và Tiêu Sấm gật đầu, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ dễ dàng tha thứ cho Lữ Thiếu Khanh.Tuy bình thường không đáng tin cậy, nhưng vào lúc mấu chốt, Lữ Thiếu Khanh cũng không bao giờ gây trở ngại.Tiêu Sấm nhìn Lữ Thiếu Khanh đang ra sức làm việc, nói toạc ra nguyên nhân: "Hắn chỉ mong xử lý chuyện nơi này sớm một chút, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này."Kha Hồng không thèm để ý chuyện này, ông nói: "Cảnh giới của hắn chỉ có Kết Đan, chịu ý đến nơi đây làm việc là đã tốt lắm rồi."Có điều, ông vừa mới nói xong, tức khắc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, dáng vẻ kích động, hình như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm.Hắn liên tục kêu gào, thúc giục Thiều Thừa lấy phi kiếm ra rời khỏi nơi này.Kha Hồng sửng sốt, làm sao vậy?Chẳng lẽ tu bổ xong đại trận nhanh như vậy?Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh từng nói nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới có thể tu bổ xong đại trận.Ngay lúc Kha Hồng khó hiểu, Kế Ngôn vẫn luôn ngồi xếp bằng dưỡng thương bỗng nhiên mở to mắt, cũng đứng lên."Kế Ngôn tiểu tử, làm sao vậy?"Kha Hồng tò mò hỏi.Ánh mắt Kế Ngôn như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào khe hở trên trời, trường kiếm Vô Khưu sau lưng nhẹ nhàng chấn động.Tuy hắn ta bị thương nghiêm trọng, nhưng giờ khắc này, Kế Ngôn vẫn chiến ý trùng thiên như cũ.Quá mấy lần hít thở, Kế Ngôn mới mở miệng: "Tổ sư, có lẽ lại có phiền phức lớn rồi.""Phiền phức lớn?"Ánh mắt ba người Kha Hồng, Ngu Sưởng, Tiêu Sấm rơi trên khe hở, bọn họ không nhìn thấy gì cả.Không hiểu ý của Kế Ngôn.Hiện tại khe hở vô cùng bình tĩnh, tất cả quái vật từng chiếm cứ ngay bên cạnh khe hở đều đã biến mất, gió êm sóng lặng, không có bất cứ điều gì khác thường.Sắc mặt Kế Ngôn nghiêm túc: "Trong lòng ta có dự cảm không ổn, hình như có thứ gì đó rất khủng khiếp chuẩn bị chạy ra khỏi khe hở."Ánh mắt Kế Ngôn rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh và sư phụ bên trong đại trận.Bên trong đại trận, Lữ Thiếu Khanh đang cố hối thúc tài xế chuyên dụng của mình: "Sư phụ, nhanh lên, nhanh lên, gắng sức đi.""Có phiền phức lớn đang tới kìa..."Thiều Thừa còn không biết chuyện gì xảy ra, tốc độ không quá nhanh.Ông cho rằng khe hở xảy ra dị biến, nhưng mà thần thức khẽ quét qua, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.Vẻ khó hiểu xuất hiện trên mặt ông: "Con đang nói phiền phức lớn gì?""Chắc không phải con muốn lười biếng đâu đúng không?"Thiều Thừa rất nghi ngờ đồ đệ này của mình.Dựa theo tính cách của Lữ Thiếu Khanh, chuyện này không phải không có khả năng.Lữ Thiếu Khanh oan uổng muốn chết.Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.Một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt.Đó là cảm giác trời sẽ sụp ngay tức khắc.Tuy không biết vì sao lại như vậy, nhưng là Lữ Thiếu Khanh tin tưởng cảm giác này.Làm tu sĩ, không thể nào tự nhiên xuất hiện điềm báo như vậy.Cho nên không thể xem thường dự cảm của mình.Cho nên, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, bảo sư phụ mau dẫn hắn rời khỏi đây.Thiều Thừa bên trong không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đám người Kha Hồng bên ngoài cũng không hiểu ý của Kế Ngôn.Bọn họ không phát hiện trong khe hở có điều gì khác thường.Nếu nhất định phải nói có gì khác thường, đó chính là bọn quái vật luôn canh giữ gần khe hở chợt biến mất.Trong mắt Kha Hồng, tình huống thế này rất là bình thường."Kế Ngôn tiểu tử, có phải ngươi bị thương quá nặng, xuất hiện ảo giác hay không?"Ngu Sưởng quan tâm: "Ngươi mau ngồi xuống dưỡng thương đi."Kế Ngôn lắc đầu, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh cũng có cảm giác này."Mấy người Kha Hồng nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh đứng trong đại trận, liều mạng giục Thiều Thừa tăng nhanh tốc độ.Tiêu Sấm lắc đầu, vẫn cảm thấy Kế Ngôn nghĩ nhiều, ông nói: "Kế Ngôn, ngươi cứ yên tâm đi, không có gì đâu."Nhưng mà ông vừa mới nói xong, một luồng thần niệm khẽ quét qua.Luồng thần niệm đó dập dờn như sóng nước, mang theo hơi thở lạnh băng, đảo qua mọi người.Đám người Ngu Sưởng, Tiêu Sấm tức khắc có cảm giác như mình đã đưa thân vào trong địa ngục.Một đôi mắt tới từ địa ngục mở mắt trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào bọn họ.Cho dù là Ngu Sưởng có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng tám, cũng cảm thấy sởn gai ốc, lạnh cả sống lưng."Tổ, tổ sư, nó..."Sắc mặt Kha Hồng lập tức trầm xuống: "Hóa Thần!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận