Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1519: Mị gia

Chương 1519: Mị giaChương 1519: Mị gia
Mị Phi không vui, sau khi nàng ta trở vê, năm mơ cũng muốn bóp chết Tiêu Y.
Còn nói Kế Ngôn thứ hai?
Là ý nói Tiêu Y tương lai còn trâu hơn ca nàng ta sao?
Cái này không thể nhịn.
Mị Phi hừ một tiếng, ghen ghét oán hận tất cả đều hội tụ ở trên mặt, nhìn có mấy phần xấu xí: "Chỉ bằng nàng? Chỉ cần ta cố gắng tu luyện, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta."
Mị Đại nghe vậy, tâm trạng càng tệ hơn.
Ông ta thân là gia chủ MỊị gia, khi ông ta đạt thực lực Hóa Thần sơ kỳ cảnh giới tầng hai đã hơn năm trăm tuổi. Bây giờ lại mọc ra một người cùng cảnh giới với ông ta, lại nhỏ tuổi hơn ông ta mấy trăm lần, nghĩ thôi cũng muốn nghẹn lòng rồi.
Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn đến vậy chứ?
Ông ta hít sâu một hơi, cưỡng chế phiền muộn trong lòng, hỏi Vệ Nhâm: "Lữ Thiếu Khanh đâu? Vì sao phải coi trọng hắn?"
"Chẳng lẽ hắn cũng là Hóa Thần?"
Đây mới là điều Mị Đại lo lắng.
Kế Ngôn xuất hiện, danh xưng đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Trung Châu đã rơi xuống đầu Kế Ngôn, Mị Càn đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Trung Châu trước đây.
Điều này với Mị gia mà nói là đả kích rất lớn. Nhưng, nếu Mị Càn có thể đột phá Hóa Thần, những người khác vẫn chưa đột phá, người đứng đầu không làm được còn có thể làm người đứng thứ hai.
Thứ hai đuổi kịp thứ nhất dù sao cũng dễ dàng hơn thứ ba đuổi kịp thứ nhất.
Nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, Vệ Nhâm chần chừ, Lữ Thiếu Khanh mang đến cho ông ta cảm giác dường như chẳng ra làm sao, cảm giác rất yếu.
Hơn nữa bên ngoài của Lữ Thiếu Khanh như bao phủ một tâng sương mù làm cho người ta không thể nào nhìn thấu.
Ông ta nghĩ nghĩ, cuối cùng trả lời: "Hắn hẳn không phải là Hóa Thần, hắn cũng rất trẻ, có một thiên tài như Kế Ngôn đã rất đáng gờm rồi, không thể có người thứ hai." "Nhưng, hắn cũng cho ta một loại cảm giác rất nguy hiểm, cho nên ta cảm thấy hắn cũng phải coi trọng. Dù sao hắn cũng là sư đệ của Kế Ngôn."
Mị Đại gật gật đầu, có một thiên tài yêu nghiệt là mộ tổ đã bốc khói rồi, không thể có kẻ thứ hai.
Ngẫm nghĩ, ông ta nói với Mị Phi: "Mấy ngày nay, con ít ra ngoài thôi."
Ý tứ rất rõ ràng, Mị Đại không muốn Mị Phi ra ngoài tiếp tục xung đột với Lữ Thiếu Khanh bọn họ.
Mị gia không sợ nhưng cũng không muốn đấu cứng với dạng thiên tài này.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên không khí trong đại sảnh trầm xuống khiến từng cọng lông mao bên ngoài cơ thể Mị Phi, Vệ Nhâm đều dựng thẳng lên, trong đại sảnh như thổi lên một cơn lốc kiếm ý.
"Ca ca." Một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong đại sảnh.
Một thanh niên trong mắt mang theo âm tàn lạnh lùng xuất hiện trong đại sảnh.
Theo sự xuất hiện của hắn ta, nhiệt độ đại sảnh thấp đi vài độ.
"Càn công tử!"
Vệ Nhâm kinh hãi.
Mị Đại cũng vui mừng quá đỗi, đứng lên, kích động vạn phần: "Càn nhi, hẳn, hẳn là đột phá rồi?"
Trong giọng nói của Mị Đại mang theo kích động, nếu như Mị Càn đã đột phá, cho dù không ngồi được vị trí thứ nhất cũng có thể ngồi ở vị trí thứ hai.
Tương lai cố gắng một chút, hoặc là gia tộc nghĩ cách giết chết Kế Ngôn, danh xưng người đứng đầu còn có thể chạy được sao?
Nhưng rất nhanh, ông ta cảm nhận được ba động khí tức trên người Mị Càn, ông ta lộ ra ánh mắt thất vọng.
Mị Càn mặt không đổi sắc đứng ở đại sảnh, mặc dù thân mặc dù thân mặc áo trắng nhưng không cho người ta cảm giác tiêu sái xuất trần mà ngược lại có một loại cảm giác âm trầm rét lạnh.
Mị Càn mở miệng, giống như đã mấy đêm không ngủ, giọng nói khàn khàn: "Kế Ngôn? Con muốn đi chiếu cố hắn!"
Vãi!
Mị Đại suýt chút nữa thì sợ tè ra quần.
Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta, ngươi đừng cậy mạnh được không hả?
Mị Đại vội vàng mở miệng, không có nửa điểm ổn trọng mà gia chủ nên có: "Càn nhi, con đừng nên kích động."
"Bọn hắn không phải người dễ nói chuyện."
Sau khi nói xong ông ta trừng mắt Mị Phi một cái.
Mị Phi xung đột với Lữ Thiếu Khanh bọn hắn khiến tình cảnh Mị gia hiện tại hơi xấu hổ.
Hơn nữa, Mị gia tự khoe đệ nhất gia tộc nên không thể bảo Mị Phi cúi đầu nhận sai, cũng không thể nghĩ cách chiêu dụ lấy lòng Kế Ngôn như những thế lực khác được.
Duy trì khoảng cách nhất định, không đi nịnh bợ, không đi đắc tội, đây là dự định của Mị Đại.
Dù sao nhà ông ta có Mị Càn, ông ta †in tưởng nhỉ tử mình không thể quá kém so với Kế Ngôn. Hiện tại Mị Càn lại muốn đi tìm Kế Ngôn, lỡ như bị Kế Ngôn đánh chết thì biết làm sao bây giờ?
Đánh chết, thế hệ trẻ của Mị gia coi như bị phế đi.
Không có Mị Càn, chẳng lẽ đi dựa vào nha đầu Mễ Á cả ngày chỉ lo nghiên cứu trận pháp kia sao?
Hơn nữa, nha đầu kia là chỉ nhánh, không tính là dòng chính của Mị gia.
Không có Mị Càn, Mị Đại cảm thấy Mị gia còn chẳng bằng Cảnh gia.
"Không sao cả!" Mị Càn nhàn nhạt nói, thái độ cường thế: "Ta tới là để thông báo với phụ thân người một tiếng."
Thân là đệ tử Mị gia, đệ tử thiên tài, người đứng đầu Trung Châu trước kia, Mị Càn có đặc quyền rất lớn trong Mị gia.
Cho dù là phụ thân hắn tâ cũng khó có thể mệnh lệnh được hắn ta.
Nếu như là người bình thường, Mị Càn còn chẳng muốn nhiều lời, nhưng Mị Đại dù sao cũng là phụ thân của hắn ta, cho nên hắn ta đưa ra một lý do.
"Con gặp phải bình cảnh, ngồi bế quan với con mà nói đã vô ích, cân phải có thời cơ."
"Con phải đi chiếu cố hắn, cũng có thể từ đó đạt được thời cơ trên người hắn."
"Hừ, con muốn xem thử Hóa Thần trẻ như hắn thì có gì không tầm thường."
Mị Đại nghe vậy, trong lòng buông lỏng, vẫn may, không có ý định đi giết Kế Ngôn.
Ông ta vui mừng nói: "Nói vậy, con đã sắp có thể đột phá Hóa Thần rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận