Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1699

Chương 1699Chương 1699
Lữ Thiếu Khanh lập tức phủ nhận: "Ngươi chớ nói nhảm, ta đâu có gặp Kiếm Trần gì đó, hắn chết không liên quan gì đến ta."
Ban nãy chỉ mới suy đoán Lữ Thiếu Khanh giết Kiếm Trần, hiện tại đã có thể khẳng định.
Đối với lời phủ nhận của Lữ Thiếu Khanh, Miêu Á cười cười, không nhiều lời, cũng không hỏi nhiều.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hỏi: "Các ngươi có kế hoạch gì? Ta nghe nói, hình như các ngươi chia ra ba đường, động thủ với ba châu, các ngươi ngầu thế?"
Đối với cái này, Miêu Á biểu thị không biết, nàng ta lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết Thánh địa lệnh cho chúng ta cố găng hết sức khuếch trương, tàn sát nhân loại không đầu hàng, tru sát tất cả phàm nhân, chỉ có thể khuấy lên gió tanh mưa máu."
Doãn Kỳ ở bên cạnh nghe được lên cơn giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm Miêu Á, hận không thể rút vũ khí ra giết hết tất cả ma tộc nơi này.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, lại nhíu mày: "Thánh Chủ này muốn làm gì”
"Không biết làm như vậy sẽ kích thích dân oán sao?"
Tu sĩ ma tộc có oán khí, điểm này Lữ Thiếu Khanh có thể lý giải.
Nhưng dựa theo tài trí của Thánh chủ, hắn không nên hạ loại mệnh lệnh đánh mất dân tâm này mới đúng.
Cho dù muốn tiêu diệt nhân tộc, cũng nên đợi chiếm lĩnh Thập Tam Châu, hoàn toàn đứng vững gót chân mới có thể làm như vậy.
Chẳng lẽ Thánh chủ bị nhiễm thêm một bước rồi?
Hoặc Thánh Chủ bị người ta mưu phản soán vị rồi?
Miêu Á cũng lắc đầu với câu hỏi này, biểu thị mình cũng không biết, đồng thời rất bất đắc dĩ: "Mấy người chúng ta cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Thánh địa, không còn cách nào khác."
Lữ Thiếu Khanh kì quái, nhìn thẳng Miêu Á: "Mấy người các ngươi? Người Thánh địa không đến à?"
Miêu Á lắc đầu: "Tới không nhiều, đa số đều là người của các thế lực khác trên Hàn Tinh."
"Mấy vị thiên tài như ba vị Thánh tử, Kiếm Nhất, Đàm Linh này đâu?"
"Đều không đến." Lữ Thiếu Khanh cảm thấy càng thêm kì quái, suy đoán nói: "Hẳn là bọn hắn chờ một thời gian nữa mới đến nhỉ?"
Miêu Á có chút bất đắc dĩ: "Có lẽ là vậy, không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta không tính là dòng chính của Thánh địa chứ?"
Không phải dòng chính, chỉ có thể lên trước.
Doãn Kỳ một mực trầm mặc không kìm được khinh bỉ: "Như vậy mà các ngươi còn ngoan ngoãn nghe lời? Không phản đối lại Thánh địa sao?"
Đối với câu hỏi này của Doãn Kỳ, Miêu Á cũng chẳng muốn trả lời.
Không phải người Thánh tộc, chưa từng đến Hàn Tinh thì không thể nào hiểu được sự cường đại của Thánh địa.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi Miêu Á: "Đại doanh này của các ngươi tiếp theo sẽ khuếch trương sang hướng đông sao?"
Miêu Á gật đầu, tuy nhiên nàng ta chú ý tới biểu cảm của Doãn Kỳ, thử thăm dò hỏi: "Công tử, phía đông có cái gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Môn phái ta ở ngay phía đông!"
Con mẹ nói
Miêu Á bị dọa suýt tiểu.
Môn phái có thể dạy ra Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ở Tê Châu?
Ngay trước mặt đội ngũ nàng ta?
Dạy bảo ra đệ tử đều khủng bố như thế, thân là sư phụ mạnh bao nhiêu?
Thượng tầng của môn phái mạnh bao nhiêu?
Miêu Á không dám tưởng tượng, nàng ta vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ta không biết môn phái của ngươi ngay tại Tê Châu."
"Ta vô ý thành kẻ địch của công tử."
Nếu biết môn phái của Lữ Thiếu Khanh ở Tề Châu đánh chết nàng ta cũng sẽ không tới đây, đi Yến Châu, Đông Châu không thơm sao?
Doãn Kỳ nháy mắt mấy cái, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
Miêu Á dường như rất e ngại Lữ Thiếu Khanh, Doãn Kỳ cảm thấy khó hiểu.
Đáng sợ như thế sao?
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, mà là xoa cằm, trầm ngâm.
Sau một lát, hắn hỏi Miêu Á: "Ngươi nói đại doanh nơi này còn có ba vị Hóa Thần, ngươi có quen ai không?"
Miêu Á đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh hãi: "Công tử, ngươi, ngươi dự định xuất thủ?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy, chưởng môn hạ tử lệnh, bảo ta tới đây làm ít chuyện, nếu không trở về sẽ đánh mông ta, trừ phúc lợi của ta!"
Miêu Á nghe vậy, càng thêm kính sợ, môn phái như thế, quả thật kinh khủng.
"Ngươi có thể lựa chọn một Hóa Thần trong ba vị, ta sẽ tha chết cho hắn."
Đối với điều này, trong lòng Miêu Á cảm kích, nhưng nàng ta không cần điều này: "Công tử đều có thể xuất thủ, ta không quen bọn hắn."
"Hơn nữa, ta còn có một điều thỉnh cầu, hi vọng công tử đáp ứng."
"Nói!"
"Nhị thúc ta cũng tới tổ tinh, nếu như gặp phải hắn, ta hi vọng công tử giết hắn."
Điều thỉnh cầu này của Miêu Á vượt quá dự liệu của Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ ôm chặt tiểu Hắc, nhìn qua ánh mắt hung ác Miêu Á, trong lòng âm thâm khinh bỉ: "Ma tộc quả nhiên là ma tộc, ngay cả loại chuyện này đều có thể nói ra được."
Sau đó nhỏ giọng nói với tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, chớ học, đây là người xấu."
Nhìn biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ, Miêu Á cười khổ nói: "Nếu như có thể, ta cũng không muốn."
"Nhưng những năm này thúc thúc hắn quá đáng, thậm chí không tiếc liên kết với Câu gia, Cung gia muốn kéo phụ thân ta xuống ngựa."
"Ta không thể nhìn hắn phó phụ thân như vậy, vì phụ thân, vì Miêu gia ta, †a nguyện ý gánh vác hết thảy bêu danh." "Công tử, các ngươi xem thường ta
cũng không sao, nhưng ta thực tình hi
vọng công tử có thể giúp một tay ta."
Đối với cái này, Lữ Thiếu Khanh cũng không quá bất ngờ.
Hắn ở Miêu gia một thời gian, ít nhiều từ trong miệng hạ nhân, tộc nhân Miêu gia nghe được chút phong thanh.
Mặc dù Miêu Kinh Tuyên là thúc thúc của Miêu Á, đệ đệ của Miêu Hoành Tuấn, nhưng hẳn ta lại có một trái tim không an phận, vẫn luôn ngấp nghé vị trí gia chủ.
Vì phụ thân nên muốn thúc thúc chết, lý do này cũng còn có thể chấp nhận được.
Lữ Thiếu Khanh không từ chối: "Được, gặp được hẳn, ta giúp ngươi giết chết." Lúc Lữ Thiếu Khanh ở Miêu gia cũng bị Miêu Kinh Tuyên nhắm vào, giờ có cơ hội, không ngại hỗ trợ làm thịt hắn †a.
Chẳng những giúp Miêu Á, cũng có thể xả giận cho chính mình.
Nhưng hỗ trợ của Lữ Thiếu Khanh cũng không phải miễn phí, hắn đưa ra điều kiện của mình: "Ta hi vọng đến lúc nào bên ma tộc các ngươi có động tĩnh gì, ngươi có thể thông báo cho ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận