Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 165 - Tiên Hỏa Cầu Thuật



Chương 165: Tiên Hỏa Cầu ThuậtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa quay đầu mình đi, không nhìn vào ánh mắt của đồ đệ.Tiêu Y hiểu ra.Nàng biết tại sao mình lại đắc tội với Nhị sư huynh rồi.Tiêu Y thật sự muốn khóc.Đồng thời nàng cũng không ngờ sư phụ lại mang thù đến tận giờ.Vừa nhắc đên chuyện đó, sư phụ liền đi thu thập Nhị sư huynh.Giờ thì tốt rồi.Nhân quả tuần hoàn.Báo ứng tới rồi.Tiêu Y ngoan ngoãn nhận sai với Lữ Thiếu Khanh. “Nhị sư huynh, muội sai rồi!”Lữ Thiếu Khanh cố ý tỏ vẻ nghi hoặc, cực kỳ khó hiểu, nói: “Nha đầu muội đó, muội có lỗi gì đâu?”“Ta cũng không biết muội đang nói gì. Chớ nói lung tung, Hạ Ngữ sư tỷ đang ở đây đấy, làm thế chẳng khác gì bảo ta bắt nạt muội.”Lữ Thiếu Khanh càng như thế, Tiêu Y càng hoảng hốt.“Nhị sư huynh, huynh… hay huynh đừng trừng trị ta nữa.”Tiêu Y mặc kệ.Chờ Nhị sư huynh chậm rãi tính sổ sách thà giải thoát nhanh một chút, để cho Nhị sư huynh dừng thu thập mình xả giận đi.Cứ thế, còn có thể an tâm mà sống.Lữ Thiếu Khanh kiên quyết không thừa nhận: “Ta không biết nha đầu này đang nói gì.”“Đi thôi, trở về chuẩn bị cẩn thận một chút, thắng rồi thì nói gì cũng dễ, nếu ngươi thua, hừ hừ…”Được.Tiêu Y nghe được hiểu ý Lữ Thiếu Khanh.Trận so tài ba ngày sau nàng chỉ có thể thắng không thể thua, bằng không sẽ thật thảm.Hạ Ngữ bỗng nhiên cười híp mắt nói: “Lữ sư đệ ba ngày sau chúng ta có thể tới động viên Tiêu Y muội muội một chút được không?”Lữ Thiếu Khanh quả quyết kiên quyết từ chố: “Không cần. Hạ Ngữ sư tỷ, tỷ tranh thủ lĩnh ngộ bí cảnh chi tâm đi.”“Vạn nhất nha đầu này mà thua sau này sẽ không có mặt mũi gặp tỷ.”Lữ Thiếu Khanh chỉ hận không thể cách xa Hạ Ngữ 10km.Làm gì có chuyện để nàng tới Thiên Ngự Phong.Gần nàng quá sớm muộn gì cũng sẽ có phiền phức.Hạ Ngữ dứt khoát hỏi Thiều Thừa: “Thiều sư thúc, chúng ta có thể đi sao?”“Tới, hoan nghênh vô cùng.”Trên đường về, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được mà oán trách Thiều Thừa.“Sư phụ, ngài muốn làm gì?”“Người ngoài và chó không được đi vào Thiên Ngự Phong, sao ngài còn để cho Hạ Ngữ sư tỷ vào?”Làm thế không phải kiếm thêm phiền phức cho ta sao? Có ai làm sư phụ như thế không?Thiều Thừa nghe vậy, không nhịn được mà luống cuống.Ông vội vàng nhìn quanh bốn phía vài lần, sau đó nổi giận mắng: ‘Hỗn trướng, ngươi nói gì vậy?”Người ngoài và chó?Nếu người ngoài nghe được câu này, không phải Thiên Ngự Phong sẽ bị Chưởng môn mắng chết sao?Từ khi nào Thiên Ngự Phong dám làm thế?Có gia hỏa nhà ngươi ở đây, còn ai dám nghịch?Dù là đỉnh Nguyên Vực xếp hạng đầu, đỉnh Đan Đỉnh am hiểu luyện đan cũng không dám chảnh thế.Ai là người ngoài, ai là chó?Lữ Thiếu Khanh chỉ Tiêu Y bên cạnh nói: “Người xem, gia hỏa này sắp tự kỷ rồi.”“Nhỡ may thua, bị các tỷ Hạ Ngữ nhìn thấy, sau này không còn mặt mũi nào đối diện với các nàng nữa.”“Ngài làm sư phụ, sao không suy tính cho đồ đệ một chút?”Tiêu Y u oán nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nhị sư huynh, huynh đừng có nói như thể cân nhắc vì ta như thế được không?Tiêu Y hỏi lần nữa: “Nhị sư huynh, nhỡ ta thua thì sao?”Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ không quan trọng, quan tâm nói: “Thua thì thua thôi, có gì đâu, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia.”Thiều Thừa cũng an ủi, hình tượng từ phụ cao vời vợi: “Tiểu Y không cần quá căng thẳng, lại nói, đối phương mới chỉ là Trúc Cơ tầng hai, không lợi hại hơn con là mấy đâu.”Thiều Thừa rất tự tin vào đồ đệ của mình.Nói đúng ra, là ông tin vào Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh sẽ không lôi chuyện này ra để đùa.Tiêu Y càng hoảng hơn.Chỉ là Trúc Cơ tầng hai á? Sư phụ người là Nguyên Anh đấy, người nói thế không .Thực lực của ta thế nào chứ?Trúc Cơ tầng hai, với con mà nói, là một đối thủ rất cường đại đó.Khoảng cách giữa Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan chỉ một chút thôi, không tính là gì.Không như Nguyên Anh, một cảnh giới như một lạch trời.Nhưng vẫn cao hơn ta hai cảnh giới.Tiêu Y vẫn không thể nào bình tĩnh được, nói: “Nhưng… đối phương đã tức đến nổ phổi rồi, ta sợ lắm.”Trường hợp này, đối phương sẽ dốc hết toàn lực, thậm chí vì Nhị sư huynh mà còn có thể phát huy vượt xa bình thường.Thiều Thừa không lo lắng tí nào, nói: “Yên tâm đi, cho dù thua cũng sẽ không sao.”Đến khi đó, đánh nhau trên Thiên Ngự Phong, dù người của Quy Nguyên Các có hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương cũng không dám ra tay với Tiêu Y.Cho dù có đánh thắng Tiêu Y cũng chỉ có thể khiến nàng đau đớn một chút, chứ cũng không dám làm gì quá phận.Nơi này là địa bàn của Lăng Tiêu Phái, trừ phi bọn họ không muốn sống mới dám hạ tử thủ với Tiêu Y.Nghe Thiều Thừa nói vậy, sắc mặt Tiêu Y khá hơn rất nhiều.“Vâng thưa sư phụ, con cố hết sức là được.”Lữ Thiếu Khanh bổ sung bằng một giọng nói hết sức khó hiểu: “Đúng vậy, cố hết sức là được rồi.”“Thua cũng không sao, cho dù có trách phạt cũng không chết được.”“Giống như hôm qua sư phụ mới tìm ta xử lý đó, ta vẫn không sao, đúng không?”Trái tim Tiêu Y lại bắt đầu luống cuống.Từ giọng nói của Lữ Thiếu Khanh, nàng nghe ra được ý tứ uy hiếp của hắn.Lần này không đánh bại được đối phương, nàng còn phải nếm mùi đau khổ.Tiêu Y hối hận rồi, sao khi ấy tự nhiên mình lại nhanh mồm nhanh miệng, miệng tiện nhắc tới hồi ức không vui vẻ tí nào của sư phụ vậy?Nàng vội vàng cam đoan với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ đánh bại Trương Chính.’Ban đêm.Tiêu Y đang ở trong sân cố gắng tu luyện.Không còn nhiều thời gian, nàng phải quen thuộc với cảnh giới hiện tại.Trận so tài ba ngày sau, có thể dự đoán đối thủ sẽ không hạ thủ lưu tình.Bỗng nhiên nàng cảm giác có người đến.Tiêu Y mở to mắt.Nàng kinh ngạc hô lên: “Nhị sư huynh!”Chính là Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười hỏi: “Thế nào rồi? Có tự tin không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận