Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1551

Chương 1551Chương 1551
Vô cùng tùy tiện, loại hành tung này đối với những thế lực như ngũ gia tam phái giống như hoàn toàn trong suốt vậy.
Ở Trung Châu này, thế lực ngũ gia tam phái không đơn giản cực hạn tại Nhữ thành, mà là trải rộng toàn bộ Trung Châu.
Giản Bắc bất lực châm biếm: "Đây là ghét bỏ mạng mình quá dài sao?"
Quản Đại Ngưu cũng là lắc đầu, cái tên tự đại phách lối: "Mặc kệ hắn, chúng ta đuổi theo, đến lúc đó giúp hắn nhặt xác."
Vậy mà lúc này, Ngao Lương bỗng nhiên tới.
"Gặp qua hai vị công tử" Ngao Lương mỉm cười, trên mặt tràn đầy vui mừng, tựa hồ gặp chuyện vui mừng lớn vậy.
Hắn ta nói thẳng ý định với hai người: "Hai vị công tử, ta phụng mệnh đại ca đến đưa thiếp mời."
"Thiếp mời?"
Giản Bắc nghi hoặc: "Ngao Đức tìm được cô nương thích hợp để thành thân rồi à?"
"Cũng không phải!" Ngao Lương cười càng thêm vui vẻ: "Đây không phải gần tới khai giảng rồi sao?"
"Đại ca muốn tổ chức buổi tụ hội, hi vọng mọi người gặp mặt. À đúng rồi, lần này còn mời cả Kế Ngôn công tử và Tiêu Y cô nương cùng đến."
Giản Bắc nghe vậy, sắc mặt biến hóa.
Xem ra Ngao gia đã biết hành tung của Lữ Thiếu Khanh.
Thậm chí đã phái người xuất phát.
Cái gọi là tụ hội, chẳng qua là Hồng Môn Yến mà thôi.
"Mời Kế Ngôn công tử, các ngươi không sợ hắn thu thập các ngươi?" Quản Đại Ngưu hừ một tiếng: "Kế Ngôn công tử cũng không dễ chọc."
Ngao Lương cười ha ha: "Tụ hội bình thường thôi mà, tại sao Kế Ngôn công tử lại muốn động thủ?
Dáng vẻ không có gì phải sợ càng có thể nói rõ Ngao gia lần này quyết tâm đối phó bằng được Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y bỗng nhiên xuất hiện, nàng chú ý thấy Ngao Lương, sau khi đánh giá Ngao Lương từ trên xuống dưới một lượt: "Cái tên này, ngươi tới đây làm gì?"
Ngao Lương cười ha ha: "Đến đưa thiếp mời cho các ngươi."
"Nghe nói hai người các ngươi đã được tuyển đặc biệt vào học viện, đại ca ta là sư huynh, dĩ nhiên muốn chúc mừng hai người các ngươi một phen."
Con mắt Tiêu Y dạo qua một vòng: "Các ngươi phái người đi đối phó Nhị sư huynh ta sao?”
"Không có chuyện này, Ngao gia chúng ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện vô sỉ này."
Mặc dù là phủ nhận, nhưng vẻ mỉm cười trên mặt lại chẳng khác gì đang nói thẳng ra.
"Tụ hội, ngươi dám đến sao?"
"Đi, có gì mà không dám?" Tiêu Y một lời đồng ý: "Không phải chỉ một buổi tụ hội nho nhỏ sao? Đến thì đến."
Tiêu Y chẳng hề để ý, nàng đã đoán được Ngao Đức tính toán gì.
Vừa hay, nàng cũng muốn đi thưởng thức thử biểu cảm của Ngao Đức bọn hắn lúc đó.
Hừ, muốn tính toán Nhị sư huynh ta, não tàn mới làm như vậy.
"Được, , hi vọng ngươi không muốn vắng mặt, đến lúc đó gặp."
Giản Bắc hết sức tò mò: "Tiêu muội muội, ngươi không lo lắng sao?"
"Lo lắng chứ." Tiêu Y vỗ ngực, kêu: "Lo lắng gần chết."
Giản Bắc liếc mắt, kỹ năng diễn xuất còn kém lắm.
"Đi thôi" Quản Đại Ngưu cũng không mặt mũi nhìn tiếp nữa.
Hảẳn ta gọi Giản Bắc một tiếng, hai người cấp tốc rời đi.
Bên phía Giản gia. Sau khi Ngao Đức biết Tiêu Y nhận thiếp mời, đồng ý tới thì cười lạnh: "Tốt lắm, đến lúc đó sau khi tin hắn chết truyền đến, ta muốn xem thử hai người bọn hắn sẽ có biểu lộ gì?"
Gương mặt Ngao Đức vặn vẹo, sát khí ngút trời, hận ý trùng thiên.
Sỉ nhục Lữ Thiếu Khanh gây ra cho hắn ta, cả đời này hắn ta cũng không quên được.
Ngao Thương ở bên cạnh cũng cười rất đắc ý: "Tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đích thân xuất mã, lần này hắn chết chắc."
"Hai vị trưởng lão Hóa Thần kỳ, cho dù là Kế Ngôn cũng chết chắc."
Ngao Đức ha ha cười lạnh: "Tốt nhất Kế Ngôn cũng đi, hừ, cho dù hắn có lợi hại đến mấy chắc chắn cũng không địch lại liên thủ của hai vị trưởng lão. Ngao Thương lại nói: "Đối phó tên kia, kỳ thật mình Ngũ trưởng lão đi là được rồi, không cần tam trưởng lão cũng ra tay."
"Ngươi biết cái gì?" Ngao Đức giáo huấn đệ đệ của mình, nghiêm nghị nói: "Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, chúng †a không ra tay thì thôi, vừa ra tay, nhất định phải một kích tất sát, không để cho người ta có nửa cơ hội phản đòn."
"Hừ, hắn nhất định phải chết."
"Mấy ngày nay, để cho người ta giả trang tam trưởng lão và ngũ trưởng lão lộ diện nhiều một chút."
Lúc này Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên cột buồm một chiếc phi thuyền, hai chân bắt chéo, híp mắt, vô cùng hài lòng.
Tiểu Hắc đậu trên vai hắn cũng nhắm mắt, một người một sủng tựa hồ ngủ hết sức thoải mái. Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Nhữ thành, ngồi trên giao thông công cộng đến Đôn thành, lại gia nhập một đội buôn nhỏ, đi về phía đông, đích đến của thương đội là Tiêu thành.
Trung Châu rất lớn, giữa thành với thành chủ yếu là giữa vào truyền tống trận.
Nhưng, một lần dùng truyền tống trận tốn rất nhiều linh thạch, rất nhiều tán †u không chịu được chỉ phí.
Nếu không phải nơi đặc biệt xa, bọn họ tình nguyện đi các loại phương tiện giao thông, tốn nhiều thời gian một chút nhưng tiết kiệm được một ít linh thạch.
Giữa thành với thành cũng có đội vận chuyện, cung cấp các loại công cụ, vận hàng chở khách gì đó kiếm linh thạch.
Truyền tống trận quá mắc, đặc biệt là truyền tống trận khoảng cách xa càng mắc hơn, Lữ Thiếu Khanh tiếc tiền.
Đương nhiên, thuyền hắn ngồi còn là quá giang, hắn cũng không cần tốn linh thạch.
Trước mắt, hắn đi theo một đội buôn nhỏ, nhân số không nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng mới chín người.
Trong đội ngũ mạnh nhất là đội trưởng, chẳng qua cũng chỉ là Kết Đan kỳ tầng hai.
Bọn hắn đều là tán tu tầng chót, không có bối cảnh lớn, chỉ có thể dựa vào mình, đau khổ giãy giụa dưới tầng chót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận