Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1753

Chương 1753
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đoan Mộc Kình Thiên đã bị thương, lại cùng Tiêu Y đánh một trận, linh lực trong cơ thể mười phần không còn nổi một.
Muốn chạy trốn cũng chẳng trốn được bao xa, chẳng mấy chốc đã bị hai vị Hóa Thần Ma tộc đuổi kịp, cuối cùng bị ép đến tuyệt cảnh.
Đoan Mộc Kình Thiên tuyệt vọng, không cam lòng gầm lên: “Vì sao? Các ngươi là Ma tộc, hắn là nhân tộc, vì sao lại như thế?”
Đến lúc này Đoan Mộc Kình Thiên cũng không nhịn được mà suy đoán Lữ Thiếu Khanh có phải con riêng của Hàn Chương không.
Hai vị Hóa Thần Ma tộc liếc nhìn nhau, sau đó vị Hóa Thần áo trắng tên Cát Kỵ mới cười lạnh nói: “Cũng tốt, để cho ngươi được chết một cách rõ ràng.”
“Vị Lữ Thiếu Khanh đại nhân kia là người từng đánh nhau với Thánh Chủ mà còn có thể toàn thân trở ra.”
Một vị Hóa Thần khác bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, còn là với thực lực Nguyên Anh kỳ.”
Lời này vừa nói ra, suýt nữa đã hù Đoan Mộc Kình Thiên chết tươi.
Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có lai lịch gì?
Lại có thể so chiêu với Thánh Chủ? Có chuyện không hợp thói thường như vậy sao?
Không ngờ Đoan Mộc gia mình lại trêu chọc vào loại đáng sợ thế này.
Chỉ có thể tự oán mình xui xẻo thôi.
Đoan Mộc Kình Thiên tuyệt vọng, từ bỏ cứu vãn.
Dù lão ta có chạy thoát đi nữa, cũng không cách nào đối phó được với Lữ Thiếu Khanh.
Có thể đánh một trận với Thánh Chủ Ma tộc, còn có thể nhảy nhót tưng bừng rút đi, loại tồn tại đáng sợ này, chắc chắn lão ta không thể trả thù được.
Cõi lòng bi ai.
Đoan Mộc Kình Thiên dứt khoát nhắm mắt lại chờ chết.
Nhưng chờ một lát, Đoan Mộc Kình Thiên không thấy dấu hiệu hai vị Hóa Thần kia ra tay.
Lão ta bèn mở mắt, lại phát hiện hai người kia trợn tròn hai mắt, vạn phần hoảng sợ nhìn mình.
Nói đúng ra, là nhìn phía sau lưng mình.
Sau lưng có cái gì sao?
Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà quay đầu lại, sau đó thấy được một cảnh tượng cả đời mình không quên được.
Sau lưng lão ta, cách không xa, xuất hiện một khe hở màu đen dài hơn trăm mét., như thể không gian bị người ta xé ra thành một lỗ thủng, bề mặt khe hở có tia chớp màu đen quanh quẩn, một cỗ sương mù màu đen từ trong khe hở tràn ra..
Màn sương màu đen tỏa ra khí tức tà ác quỷ dị, khiến người ta chán ghét.
Đây là cái gì? Đoan Mộc Kình Thiên nghi ngờ trong lòng.
Hai người Cát Kỵ trước mặt lão ta lại hoảng sợ hô lên: “Cái này… thứ quỷ này, vì sao ở đây cũng có?”
Mặc dù hiện tại hai người này đến để giết mình nhưng vì quá tò mò, Đoan Mộc Kình Thiên cũng không nhịn được mà hỏi lại: “Đây là thứ gì?”
Hai người Cát Kỵ không rảnh mà quan tâm lão ta, liếc nhau một cái rồi lập tức biến mất.
Nhìn hai người cứ như thế mà biến mất, Đoan Mộc Kình Thiên hơi khó tin
Chỉ thế thôi à?
Làm sao thế?
Hôm nay Đoan Mộc Kình Thiên bị hai người kia đẩy vảo tuyệt cảnh, chỉ có thể cầu nguyện hy vọng mình có cơ hội đầu thai.
Hy vọng mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.
Nhưng sự thật phát triển khiến cho Đoan Mộc Kình Thiên không kịp chuẩn bị, khe hở màu đen như một thứ tồn tại khủng bố nhất, dọa hai người Cát Kỵ lập tức bỏ trốn.
Sống sót sau kiếp nạn, Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà âm thầm reo hò.
Nhưng Đoan Mộc Kình Thiên cũng chỉ vui mừng được một chút thôi, khí tức tà ác sau lưng truyền đến nhắc nhở lão ta lấy lại tinh thần.
Hóa Thần Ma tộc nhìn thấy còn phải trốn vội đi cơ mà.
Thứ này chắc chắn không phải thứ gì tốt, Đoan Mộc Kình Thiên cảm thấy mình vẫn nên chạy xa một chút đã rồi hẵng ăn mừng sau.
Nhưng chờ khi Đoan Mộc Kình Thiên nghĩ muốn rời đi thì đã trễ rồi.
Màn sương đen tràn ra từ khe nứt sau lưng đã nhanh chóng lan rộng, như thể có sinh mệnh, chớp mắt đã bao phru cả Đoan Mộc Kình Thiên.
Giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên vừa sợ vừa giận từ trong màn sương đen vọng ra.
“Đáng chết. Đây là thứ quỷ gì?”
“Cút đi. Aaaaa….”
Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, màn sương đen lại rút về trong khe nứt, biến mất không còn thấy gì nữa, mọi thứ lại khôi phục như trước.
Trời trong gió nhẹ, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bên nhân tộc, Hàn Chương dẫn người rút đi, tất cả tu sĩ nhân tộc đều sống sót sau tai nạn.
Chuyện hôm nay bay lên lại rơi xuống chập trùng, thế cục đảo ngược tới tới lui lui, khiến cho rất nhiều người không chịu nổi.
Ma tộc chủ động thối lui, mọi người trầm tĩnh lại, bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Rất nhiều người hoan hô, nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Đây là một tôn đại thần.
Không ngờ lại có thể khiến cho Ma tộc không đánh mà lui, rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào mới có thể làm được như thế?
Một số người có tâm tư linh hoạt đã bắt đầu nghĩ làm sao đi nịnh bợ Nhan Hồng Vũ rồi.
Ma tộc thối lui, nói thế nào đi nữa Nhan Hồng Vũ làm minh chủ cũng có công lao, lại thêm sau lưng nàng ta còn có một chỗ dựa mà đến Ma tộc còn không dám chọc vào là Lữ Thiếu Khanh.
Vị trí minh chủ của Nhan Hồng Vũ coi như đã hoàn toàn chắc chắn rồi.
Mà thân phận của Lữ Thiếu Khanh đến Ma tộc còn không dám tùy tiện trêu chọc, nói cách khác, chỉ cần Nhan Hồng Vũ tiếp tục làm minh chủ, Ma tộc sẽ không dễ dàng xâm lấn Đông Châu.
Nói cách khác, chỉ cần Nhan Hồng Vũ còn ở đây, Đông Châu vẫn an toàn.
Hiểu được đạo lý này, rất nhiều người đang âm thầm ghen tị với nàng ta.
Hiện giờ, ai dám ý kiến với vị trí của Nhan Hồng Vũ, các tu sĩ Đông Châu là người đầu tiên không đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rơi xuống trước mặt Nhan Hồng Vũ và mọi người.
Nhan Hồng Vũ dẫn theo các đại lão của các thế lực cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Xin ra mắt công tử.”
Rất nhiều người mặt mày tái mét, trong lòng lo lắng bất an, những lời đồn đại trước kia ấy mà, có không ít người trong số bọn họ kín đáo trợ giúp.
Nếu Lữ Thiếu Khanh muốn tính sổ, bọn họ sẽ không thể chạy thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận