Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1654

Chương 1654Chương 1654
Lão ta lạnh lùng nói với Kha Hồng: "Ngươi xuống dưới tìm tên đồ tôn khốn kiếp của ngươi đi."
Chẳng lẽ dừng lại ở đây sao?
Kha Hồng tuyệt vọng, nhưng ông sẽ không dễ dàng nhận thua, ông che lấy vết thương, cắn răng: "Ngươi chớ đắc ý quá sớm, ta còn chưa thua đâu."
Hề Ung hiện tại tràn đầy tự tin, hào khí vạn trượng, cảm thấy mình đã thành công rồi, lão ta cười như điên: "Ha ha ha. Đến trình độ này, ngươi còn có năng lực gì để phản kháng?"
"Ta còn có thể mang ngươi xuống dưới cùng!"
Trong mắt Kha Hồng lộ ra tia quyết tuyệt, khí tức trong người tăng vọt. "Muốn tự bạo?"
Hề Ung cũng bị sự tàn nhẫn của Kha Hồng làm giật nảy mình, nhưng lão ta không lo lắng.
"Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể kéo ta chôn cùng sao?"
"Ngây thơ!"
Trong nháy mắt Hề Ung lại lui ra một khoảng cách lớn, với tình trạng hiện tại của Kha Hồng muốn kéo Hề Ung đi cùng hơi khó khăn.
Ngay vào thời khắc Kha Hồng đang tuyệt vọng, một giọng nói vang lên: "Ai, tổ sư, người tốt xấu gì cũng phải tin vào con một chút mới đúng chứ, bị lão già này hù dọa như vậy, truyền ra ngoài không phải cười chết người à?"
Giọng nói này vừa vang lên, Kha Hồng vui mừng, Hề Ung kinh hãi. Sau khi bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong tâm mắt hai người, tay chân Hề Ung lạnh lẽo, trong lòng truyền đến cơn đau nhói.
Đồ đệ của lão ta đi theo Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?
Đáng chết, vừa rồi lão ta còn nói đồ nhi của lão ta đi theo Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh chết chắc.
Nhưng lão ta chưa từng nghĩ sẽ bị bạt tai nhanh như vây, dựa theo tình hình bây giờ, chết chắc là đồ đệ lão ta rồi.
Con mắt Hề Ung trong nháy mắt đỏ lên, lão ta gầm thét: "Ngươi, ngươi làm sao còn sống?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Đồ đệ của ngươi quá cùi bắp, ta chỉ có thể tiễn hắn đi đầu thai thôi. Để kiếp sau hắn chọn sư phụ tốt một chút, đi theo loại sư phụ như ngươi mất mặt quá."
Đáng, đáng chết!
Tim Hề Ung như rơi xuống vực sâu không đáy, lão ra rống lên giận dữ: "Đáng chết, ta phải giết ngươi!"
Sau đó lão ta hung hăng vung ra một kiếm với Lữ Thiếu Khanh, khí tức kinh khủng tràn ngập, kiếm khí tung hoành, tựa như khai thiên tích địa.
Mặt đất trước mặt nguồn sức mạnh khủng bố này nhao nhao sụp đổ vỡ ra, trong hư không xuất hiện vô số khe hở nhỏ bé.
Trong thiên địa run rẩy, kiếm khí kinh khủng quét ngang ba ngàn dặm, hung hăng bao phủ Lữ Thiếu Khanh và Kha Hồng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã sớm phòng bị lão ta. Hắn trở tay một kiếm, kiếm quang sáng chói, kiếm ý vô hình phóng lên tận trời, hung hăng đụng vào nhau.
Nhưng mà, chờ khi kiếm quang tiêu tán, bóng dáng Hề Ung sớm đã biến mất không còn tăm tích.
"Ầm ầm!"
Kình khí cường đại thậm chí thổi bay Kha Hồng đang bị thương.
"Tổ sư, không chết được chứ?"
Lữ Thiếu Khanh đỡ lấy Kha Hồng, đánh giá một lượt.
Mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng ít ra không nguy hiểm tính mạng.
"Ngươi không sao chứ?" Kha Hồng cũng hỏi, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu tử này, tại sao lại sinh long hoạt hổ rồi?
Trước đó không phải thụ thương sao?
"Có thể có chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh bên này cũng không đoái hoài tới việc nói nhiều cùng Kha Hồng: "Tổ sư tự chiếu cố tốt bản thân người nhé, con đuổi theo hắn."
Giờ chính là cơ hội tốt để đánh chó mù đường, cơ hội này đợi lâu rồi, Lữ Thiếu Khanh không muốn bỏ lỡ.
Sau khi nói xong liền vội vàng lao thẳng theo hướng Hề Ung chạy trốn.
Kha Hồng nhìn thấy biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh trong lòng không kìm được sinh lòng cảm khái, cảm thấy mình già rồi.
Sóng sau đè sóng trước, sóng trước phải chết trên bờ cát thôi.
Hề Ung bên này chạy nhanh như bay, trong lòng lão ta tràn ngập lửa giận cùng với bàng hoàng vô tận. Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?
Hề Ung không kìm được vừa chạy trốn, vừa tự vấn trong lòng xem thử rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Rõ ràng là một kế hoạch rất tốt, bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở sau, vai trò của lão ta không đơn thuần là hoàng tước, thậm chí là nhân vật thợ săn.
Lữ Thiếu Khanh cũng đúng là xuất hiện ở thành Thiên Phỉ theo đúng kế hoạch.
Sào Diễn không phải là đối thủ, cho nên lão ta xuất thủ, dù đả thương Lữ Thiếu Khanh nhưng không cách nào giết được Lữ Thiếu Khanh, ngược lại để hắn kéo dài thời gian, chờ được Kha Hồng xuất hiện.
Nhưng, cho dù Kha Hồng xuất hiện lão ta cũng không sợ, trên thực tế, cuối cùng lão ta cũng đánh thăng được Kha Hồng.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện khiến lão ta không thể không hốt hoảng chạy trốn.
"Là hắn!" Sau khi Hề Ung suy nghĩ một lượt, hết thảy đều bởi vì Lữ Thiếu Khanh mà ra, hết thảy đều vì Lữ Thiếu Khanh mà loạn.
"Tên đáng chết!"
Hề Ung hận không thể nghiến nát hàm răng già.
Nếu như Sào Diễn hoặc lão ta giết được Lữ Thiếu Khanh, thế cục sẽ tốt đẹp.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh cường hãn đến mức không hợp thói thường.
Lão ta đánh nửa ngày mà cũng không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Quả thật, nguyên nhân cũng một phần do lúc đó trong lòng lão ta tham Ngô Đồng Thần Thụ, từ đó khiến Lữ Thiếu Khanh có nhiều cơ hội thở dốc.
Nhưng những việc này đều không che giấu được sự cường hãn của Lữ Thiếu Khanh.
Đặc biệt là kiếm quyết của Lữ Thiếu Khanh, hai chiêu đã khiến lão ta cảm thấy bị uy hiếp.
Nếu thực lực của Lữ Thiếu Khanh gần giống với lão ta, lão ta không chết cũng bị thương.
Trong lòng Hề Ung mắng to, dạng thiên tài yêu nghiệt như thế này sao lại xuất hiện ở Tê Châu?
Ông trời không có mắt sao.
"Lần sau, ta sẽ không sơ ý để ngươi có cơ hội như vậy nữa." Hề Ung nghiến răng giọng căm hận nói.
Lần này xem như lão ta thua, nhưng vì cái gọi là giữ được núi xanh lo gì không có lửa đốt, lão ta còn sống thì còn có cơ hội vô hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận