Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2156: Chương 2156

Chương 2156: Chương 2156Chương 2156: Chương 2156
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ánh mắt Thiều Thừa hung ác: “Ngươi không sợ chết?”
“Ta sợ.” Hai chân Chiêm Quý run lên: “Nhưng mà ta càng sợ gia tộc ta bị hủy diệt hơn.” “Ta đã đắc tội thánh địa, chỉ có Gia Cát đại nhân mới có thể bảo vệ gia tộc của ta.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ngươi đổi điều kiện đi, dù là ngươi yêu cầu ta để ngươi động phòng cùng nàng ta đều có thể đáp ứng.”
Trên thần Gia Cát Huần toát ra sát khí, lại nghiến răng muốn xông lại cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
Tuy nhiên nàng ta cũng nghe ra Lữ Thiếu Khanh sẽ không dễ dàng thả mình.
Cho nên, nàng ta nghĩ nghĩ, nói với Chiêm Quý: “Nói cho hắn biết đi.”
“Lợi ích của Liên thành nộp cho Gia Cát gia bảy phần, ta đảm bảo Chiêm gia ngươi vô sự.”
Chiêm Quý vui mừng quá đỗi, hắn ta chính là đang chờ câu này, cho nên, hắn ta rất sảng khoái nói ra tình báo hắn ta biết được.
“Nghe nói, hai vị kia đại nhân sau khi rời khỏi Đốn thành liên bị phục kích.”
“Đốn thành?” Lữ Thiếu Khanh nhíu mày.
Đốn thành, hắn quen thuộc, trước đó từng tới, cách nơi này rất xa.
Chẳng trách không có tin tức gì truyền về.
Rời khỏi Đốn thành, khoảng cách với Đông Châu cũng không xa.
Tuy nhiên ma tộc giết tới, cách phạm vi khống chế của ma tộc cũng rất gần.
Thật là, ban đầu từ đây trực tiếp truyền tống về Tề Châu không tốt sao?
Thiều Thừa nhìn chằm chằm Chiêm Quý hỏi: “Chuyện này là thật?”
Gia Cát Huân thay Chiêm Quý trả lời Thiều Thừa: “Thật.” “Trước đó Mộc Vĩnh đại nhân cũng mời ta đi hồ trợ, đích đến cũng là một vùng của Đốn thành.”
“Tuy nhiên ta từ chối, ta nghĩ có lẽ là chuyện này.”
Thiều Thừa nghe xong, cái này còn không phải nữa sao? Ông lập tức nhảy dựng lên, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân vẫn còn tiếp tục: “Giờ các ngươi chạy tới cũng trễ rồi.”
“Mộc Vĩnh đại nhân chí ít phái ra năm vị Luyện Hư kỳ, T¡ Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên hai người cũng ở trong số đó, hai người bọn hắn đầu là Luyện Hư trung kỳ.”
Năm vị Luyện Hư kỳ, An Thiên Nhạn cùng Hạ Ngữ chẳng qua chỉ là Hóa Thần, căn bản không cách nào thoát khỏi tay năm vị Luyện Hư kỳ. Thiều Thừa nghe xong, vô cùng căng thẳng. Thiên Nhạn sư tỷ bọn họ không gặp nguy hiểm chứ? Ông không kìm được nhìn về phía đồ đệ mình, phát hiện sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đã trở nên vô cùng âm trầm.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm khẳng định tin vừa rồi Mộc Vĩnh nhận được là gì.
Nhưng dù như vậy, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình vẫn cần phải đi một chuyến.
Hắn lấy Xuyên Giới bàn ra, quát to một tiếng với bên trong: “Còn ở đấy lề mà lề mề cái gì?” Kế Ngôn phiêu nhiên mà tới, phiêu dật xuất trần.
Gia Cát Huân mang theo ánh mắt kính sợ nhìn qua Kế Ngôn.
Người này tuổi tác nhỏ hơn nàng ta trên trăm tuổi nhưng đã đi được tới bước kia.
Lữ Thiếu Khanh mở cửa: “Sư phụ, chúng ta đi một chuyến rồi về.”
Thiều Thừa gật đầu, không la hét muốn đi theo, thực lực của ông đi cũng chỉ là thêm phiền phức cho đồ đệ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn biến mất ở chỗ này. Thiều Thừa không kìm được thở dài một tiếng, loại cảm giác bất lực kia lại một lần nữa xông tới.
Vào thời khắc mấu chốt, thực lực của ông không hề có chút tác dụng gì khiến người làm sư phụ như ông troong rất vô dụng.
Thế giới này phát triển quá nhanh.
Tiêu Y ở bên cạnh an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ yên tâm đi, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh xuất mã chắc chắn sư nương sẽ không có việc gì.” Thiầu Thừa thở dài một tiếng: “Hi vọng như thế.”
“Ma tộc bọn hắn vì sao muốn truy sát Thiên Nhạn sư tỷ các nàng chứ?”
Thiều Thừa rất không rõ. Tiêu Y lại tỏ ra là đã hiểu, nàng nói ra nguyên nhần: “Bởi vì Mộc Vĩnh muốn đưa Nhị sư huynh vào chỗ chết, trước đó vây công Đại sư huynh ở Tề Châu cũng là quỷ kế của Mộc Vĩnh.”
“Chẳng lẽ cũng bởi vì các ngươi đi gây chuyện ở Thánh địa sao.” Tiêu Y lắc đầu: “Không phải là bởi vì cái này, mà là.”
Tiêu Y nhìn thoáng qua Gia Cát Huần và Chiêm Quý bên cạnh, cuối cùng truyền âm nói cho Thiều Thừa.
Gia Cát Huân nghe được Mộc Vĩnh gióng trống khua chiêng mục tiêu là Lữ Thiếu Khanh, nhịn cười không được: “Trò cười, làm sao có thể.”
“Mộc Vĩnh đại nhân làm hết thảy cũng là vì Thánh tộc, vì Thánh tộc có thể trở lại tổ tinh.”
Gia Cát Huân khịit mũi coi thường Tiêu Y. “Lần này phản công tổ tinh, Mộc Vĩnh đại nhân làm thống soái tự mình chỉ huy, hắn làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể chỉ để đối phó với một nhân loại nho nhỏ các ngươi?”
Mặc dù nhân loại này rất đáng ghét, cũng rất chọc tức người ta nhưng còn chưa đến mức khiến Mộc Vĩnh coi trọng như vậy.
Tiêu Y bĩu môi: “Gia Cát tỷ tỷ, ngươi không hiểu rồi.”
Nhìn thấy Tiêu Y khinh bỉ mình, Gia Cát Huân lắc đầu, ngược lại cười cười, những ngày này ở chung, nàng ta cũng nhìn thấy rất rõ cách xử sự của Tiêu Y.
Mặc dù đầu óc thỉnh thoảng sẽ lệch lạc tuy nhiên cách xử sự vẫn rất tốt.
Đối với người của mình vô cùng chân thành, có một trái tim đơn thuần.
Ở cùng với Tiêu Y cũng rất vui vẻ, cho nên nàng ta đứng trên lập trường bằng hữu nói với Tiêu Y: “Nếu như Mộc Vĩnh đại nhân muốn nhắm vào Nhị sư huynh ngươi, vậy thì hắn chết chắc.”
“Mộc Vĩnh đại nhân là người thông minh nhất ta thường gặp.
Mộc Vĩnh từ trên trời giáng xuống, trở thành thống soái của đại quân ngàn vạn ma tộc.
Người bên dưới lại có thể tin phục hắn không đơn thuần bởi vì hắn ta là đặc sứ Thánh Chủ, không có bản lĩnh sao có thể đánh cho nhân tộc liên tục bại lui, sao có thể để nhân tộc cúi đầu đồng ý muốn hòa đàm?
Ngay cả bản thân Gia Cát Huân cũng không dám bất kính với Mộc Vĩnh.
Sắc mặt Tiêu Y cổ quái nhìn Gia Cát Huân, nhìn chằm chằm Gia Cát Huân trong lòng sợ hãi.
Nàng ta trừng Tiêu Y một cái: “Anh mắt này của ngươi là có ýgì?
Tiêu Y hắc hắc nói: “Gia Cát tỷ tỷ, ngươi cũng không thể cánh tay ngoặt ra bên ngoài, cổ vũ chí khí người khác diệt uy phong của mình được.” “Về sau thành người một nhà thì phải tin tưởng Nhị sư huynh.”
Gia Cát Huân hiểu ra ý của Tiêu Y, tức giận đến mức bổ nhào qua: “Ta đánh chết ngươi.” Thiều Thừa ngạc nhiên, sắc mặt cũng cổ quái, nhìn Gia Cát Huân từ trên xuống dưới. Ừm, thân hình cao lớn, còn cao hơn ta một cái đầu.
Thân thể cường tráng, cái kia cũng đủ lớn, mắn đẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận