Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1685

Chương 1685Chương 1685
Mấy đạo kiếp lôi trước đó che khuất bầu trời, thô to vô cùng, đạo kiếp lôi thứ tám lần này là kiếp lôi có độ lớn bình thường.
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, lớn tiếng nói: "Ta biết đại ca là người tốt mà!"
Ầm ầm!
Đạo kiếp lôi thứ tám xẹt qua chân trời, trên bầu trời hiện lên quang mang kim sắc.
Lữ Thiếu Khanh mới phát hiện không bình thường.
Đạo kiếp lôi thứ tám là kiếp lôi kim sắc, xẹt qua chân trời, tựa như một con cự long Hoàng kim bay lên không.
Uy áp thiên địa trong nháy mắt tăng vọt, mặt đất run rẩy, phát ra tiếng ầm ầm, uy áp cường đại như bàn tay vô hình đè mặt đất xuống một tâng, mặt đất cuốn lên bụi mù vô tận.
"Con mẹ nói"
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, kêu to không ổn: "Đổi kỹ năng rồi?"
"Có còn thiên lý nữa không?"
"Thiên kiếp vô lại như vậy, thiên đạo, ngươi mặc kệ không quản sao?”
Lữ Thiếu Khanh vừa hô to vừa nhanh chóng móc ra các loại pháp khí từ trong trữ vật giới chỉ.
Ăn cướp nhiều như vậy, cái khác không nhiều, pháp thì thì nhiều lắm.
Mấy món cấp sáu không nhiều nhưng pháp khí cấp bốn có thể đủ mở gian hang, pháp khí cấp năm cũng không ít.
Pháp khí cấp bốn, cấp năm liên tục vứt ra, phóng lên tận trời, có công kích, có phòng ngự.
Bên người Lữ Thiếu Khanh sáng lên quang mang đủ màu sắc, hộ thuẫn thật dày bảo hộ hắn sau lưng.
Nhưng những thứ này cũng không giúp Lữ Thiếu Khanh tăng thêm bao nhiêu cảm giác an toàn.
"Soạt!" Kiếp lôi kim sắc rơi xuống.
"Xoạt xoạt, xoạt xoạt."
Hộ thuẫn đủ loại màu sắc trước kiếp lôi kim sắc tựa như tờ giấy, nhao nhao vỡ vụn, pháp khí cũng hóa thành mảnh vụn.
Uy lực của kiếp lôi kim sắc dường như không hề yếu đi bao nhiêu, rắn chắc đánh lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Em gái ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể hô to một tiếng, sau đó miệng phun máu tươi, bay ngược ngàn dặm, lại một lần nữa nện xuống nền đất.
Kiếp lôi tán đi, kiếp vân vẫn chậm rãi xoay tròn, đang nổi lên một đạo kiếp lôi khác.
"Đau chết mất!"
Dưới nền đất mấy ngàn mét, Lữ Thiếu Khanh nằm ở trong bùn đất, đau đến mức hắn mang thêm mặt nạ đau đớn.
Trên người hắn thỉnh thoảng còn hiện lên ít quang điện, bên ngoài cơ thể máu thịt be bét, trong cơ thể bị đánh đến mức lục phủ ngũ tạng như bị di dời vị trí, hít thở thôi cũng cảm thấy đau.
Một kích của lôi đình kim sắc đâu chỉ như một kích toàn lực của Hóa Thần hậu kỳ.
Cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ đến đâu cũng sẽ bị một kích này hòa tan.
"Phù phù."
Hơn nửa ngày, Lữ Thiếu Khanh mới từ dưới mặt đất leo ra, chật vật không chịu nổi.
Vết thương trên nhục thân khôi phục tuy nhiên trong cơ thể vẫn đau rát nóng bỏng.
Uy lực của đạo kiếp lôi thứ tám khiến hắn đã mất đi một nửa sức chiến đấu.
Tóc của hắn một lần nữa dựng đứng từng sợi, rối như ổ gà, cơ thể tê liệt, đau đớn khiến hắn chảy nước mắt.
Khỏi cần phải nói, chỉ là dòng điện của kiếp lôi đã đủ để khiến cho hắn dục tiên dục tử.
Cái này còn lợi hại hơn mười vạn volt nhiều. Lữ Thiếu Khanh lấp một vốc đan dược vào miệng, đồng thời cơ thể tựa như lỗ đen hấp thu linh khí của phương viên xung quanh.
Nhưng cho dù như vậy, linh khí trong cơ thể hắn cũng không khôi phục được thời kỳ toàn thịnh.
Nhìn vào trong, trong cơ thể có từng vết nứt, vết nứt hư vô, như thật như ảo, loại vết nứt này không phải vết thương nhục thể đơn thuần, không thể dựa vào đan dược là có thể khôi phục được.
Đây là vết thương thiên đạo để lại trong cơ thể hắn, muốn chuyển biến tốt đẹp, phải vượt qua thiên kiếp, đạt được thừa nhận của thiên đạo, vết nứt này mới có thể biến mất hẳn.
Không độ kiếp được, vết nứt sẽ hóa thành công cụ thôn phệ tính mạng, linh hồn hắn, khiến hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
"Em gái ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy thân thể của mình như thế nào không kìm được một lần nữa cảm thán.
"Miệng quạ đen cái gì đó, quả nhiên là đáng ghét nhất."
"Sau này gặp lần nào đánh lần đó!"
Nguyên anh trong cơ thể lúc này đã bị sương trắng bao phủ hoàn toàn, nhìn không hề thấy được nửa cái bóng.
Vượt qua thiên kiếp, nguyên anh biến mất hóa thành nguyên thần, tiến vào Luyện Hư kỳ.
Nguyên thần có thể trở thành Hóa Thần, hóa thân bên ngoài cơ thể duy nhất không giống với những hóa thân luyện chế kia.
Tuy nhiên những cái này đều phải vượt qua thiên kiếp rồi hằng nói.
Không độ được, không chết, đời này cũng bị phế.
Lữ Thiếu Khanh lại nuốt một nắm đan dược, cảm nhận linh lực bàng bạc trong cơ thể, hắn ngẩng đầu, nói với kiếp vân: "Tới đi, đại ca, cố gắng nhẹ một chút, được không?"
"Nể mặt chút đi, làm cho có được rồi!"
Trước kia đều nể mặt ta, hôm nay sao lại không nể vậy?
Sau một lát, âm thanh ầm ầm vang lên.
Lần này vẫn là lôi đình kim sắc bay thẳng về phía hắn.
"Móa, thật sự không nể mặt sao?"
"Cho chút màu trắng không được à? Ta không thích màu vàng." Lữ Thiếu Khanh mắng to, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, xuất thủ với kiếp lôi.
Hỏa diễm đen trắng đột ngột xuất hiện, biến bầu trời thành một biển lửa, phần thiên diệt địa, bao phủ kiếp lôi bên trong.
Hơn mười tia quang mang ngân sắc từ trên trời giáng xuống, xé rách màn trời màu đen, giáng xuống thế gian, đánh về phía kiếp lôi.
Lại vung tay lên, hỏa cầu thật lớn ngút trời giáng xuống, tự như mặt trời đánh về phía kiếp lôi.
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh hét lớn: "Tử Quỷ Vương Bát Cấm!"
Bầu trời đen nhánh bỗng nhiên rơi xuống quang mang ngân sắc, chiếu rọi lên cơ thể hắn.
Giữa trời đất dường như ầm lên một tiếng, giống như một đồ án như ẩn như hiện khổng lồ xuất hiện dưới chân Lữ Thiếu Khanh, trên đồ án viết đầy văn tự huyền diệu tối nghĩa.
Đồng thời trên đầu Lữ Thiếu Khanh còn có một bóng người hư vô lặng lẽ đứng trên đầu Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên rất nhanh chóng biến mất, sau đó chung quanh Lữ Thiếu Khanh dường như có thêm vài đồ vật.
Ngay cả không khí cũng bởi vậy trở nên nặng nề.
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm!
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn kiếp lôi dưới công kích của mình vẫn khí thế hung hăng như trước, nghiến răng nói: "Tới đi!"
"Âm ầm!"
Kiếp lôi rơi xuống, thiểm điện tứ ngược. Lôi đình kim sắc tựa như cơn lốc tứ ngược đại địa, chôn vùi hết thảy đồ vật.
Ở trong sấm sét, có một chỗ bình yên vô sự, chính là nơi Lữ Thiếu Khanh đứng.
Chung quanh như có vật vô hình đang cản lôi đình kim sắc lại, Lữ Thiếu Khanh ở trung tâm cơn lốc, chung quanh tràn đầy lôi đình kim sắc kinh khủng.
Nhìn thấy tất thảy chung quanh bị lôi đình kim sắc chôn vùi, Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu.
Đồng thời hắn không ngừng thúc giục linh lực, cố gắng duy trì Tử Quỷ Vương Bát Cấm.
Lôi đình chung quanh như mãng xà ngửi được con mồi, cơ thể giãy giụa, không ngừng lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
Linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng biến mất, quang mang của cái lồng nhanh chóng ảm đạm.
Sau khi duy trì được vài hơi thở, linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh không còn lại nhiều lắm, hắn không kiên trì được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận