Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1225: Thiên đạo cũng phải giúp chùi đít

Chương 1225: Thiên đạo cũng phải giúp chùi đítChương 1225: Thiên đạo cũng phải giúp chùi đít
"Haizz!"
Cuối cùng, Tương Quỳ thở dài một tiếng, nếu biết Lữ Thiếu Khanh khó chơi như vậy, ông ta đã nghe theo Tương Ti Tiên, không tiếp tục gât áp lực cho Lữ Thiếu Khanh bọn họ rồi.
Kết quả thì sao, làm cho ông ta không thể không tự mình xuống núi, chưa gặp mặt mà khí thế đã yếu hơn người ta rồi.
Yếu khí thế ông ta vốn muốn lợi dụng thân phận cùng thực lực của mình, ép Lữ Thiếu Khanh một chút.
Cuối cùng thì sao chứ, bị tức đến mức trong lòng ứa ra tà hỏa.
Chính như Tiêu Y nói, xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh cũng có một phần là bởi vì Tương Quỳ ông ta cảm thấy miệng mình không cãi lại Lữ Thiếu Khanh đành động thủ thu thập hắn một chút.
Sớm biết vậy ông ta nên ngồi ôm cây đợi thỏ, ở trên đỉnh núi, chứ không phải tuỳ tiện xuống dưới.
Kỳ thực nếu tính kỹ ra, lần đầu tên hai bên gặp mặt, khí thế của Tương Quỳ đã thấp hơn một bậc, Lữ Thiếu Khanh ngược lại đã chiếm tiện nghi.
Nghĩ tới đây, Tương Quỳ càng thêm phiền muộn.
Tương Quỳ ngồi xuống, tay trái cầm mai rùa, tay phải sờ mấy đồng tiền, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta cũng phải tính toán xem tiểu tử ngươi có lai lịch gì."
Sau khi nói xong, một cỗ khí tức huyền diệu hiển hiện, Tương Quỳ nhắm mắt lại, trong miệng thì thào niệm chú ngữ, đồng tiền trong tay hơi run rẩy.
Nhưng sau một khắc!
Tương Quỳ đột nhiên mở to mắt, một ngụm máu tươi lớn phun ra ngoài.
Mai rùa trong tay rơi xuống vỡ tan thành vô số mảnh vỡ.
Trên tay truyền đến một cơn đau đớn nóng rực, Tương Quỳ cúi đầu nhìn, đồng tiền trong tay giống như bắt lửa, toát ra một cỗ khói đen gay mũi khó ngửi, đồng tiền thuần làm bằng đồng đang hóa thành tro tàn trong làn khói đen.
Còn không có đợi Tương Quỳ kịp phản ứng, một cỗ khí tức tử vong bao phủ, trên trời cao truyền đến sát cơ.
"Âm ầm!"
Sấm sét giữa trời quang, một tiếng vang thật lớn, phía trên bầu trời trong xanh bỗng nhiên rơi xuống một tia chớp.
Móa nói!
Tương Quỳ tê cả da đầu, không nói hai lời, thân hình lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Đồng thời lưu lại một người giả tướng mạo, khí tức giống ông ta như đúc.
"Âm!"
Một đạo tia chớp màu trắng rơi xuống, hung hăng đánh trúng nhà gỗ của Tương Quỳ, ở trong ánh chớp, nhà gỗ của ông ta chia năm xẻ bảy.
Vật liệu gỗ Tứ phẩm cũng không chống đỡ được hủy diệt của thiểm điện.
Thảm hại hơn chính là người giả bị ông ta để lại trong nhà.
Nhà gỗ chia năm xẻ bảy, người giả thì hóa thành tro tàn, chỉ để lại một chút xíu bột phấn màu đen, đã thực sự thành tro.
Tương Quỳ đứng ở bên ngoài, nhìn thiểm điện trên trời rơi xuống như mọc thêm mắt, hủy đi người giả thế thân của ông ta.
Khí tức khủng khiếp thiểm điện phát tá ra khiến Tương Quỳ suýt chút nữa tiểu cả quần.
Dù ông ta là Hóa Thần, bị đạo lôi điện này bổ trúng cũng sẽ thành tro.
Sắc mặt Tương Quỳ trắng bệch, thần sắc hoảng hốt, trong lòng sợ không thôi.
Một chiêu này, ông ta rất quen thuộc.
Cái này gọi là thiên cơ bất khả lộ.
Xem quẻ phỏng đoán đối tượng có lai lịch lớn, địa vị lớn, ngay cả thiên đạo cũng không tiếc muốn giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật.
Tương Quỳ nhìn nhà gỗ bị đánh nát, một mảnh hỗn độn, chậm chạp không nói lời nào.
Lai lịch của nhóm người Lữ Thiếu còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông ta.
Lớn đến mức thiên đạo cũng phải giúp bọn họ chùi đít, ai dám nhìn trộm sẽ đánh chết.
Chẳng trách trước đó xem quẻ lại khó khăn như vậy, không thể nhìn trộm được bất kỳ thiên cơ hữu dụng gì.
Phải tốn rất nhiều công phu mới suy tính ra có người đặc biệt giáng lâm.
Muốn thông qua xem quẻ tìm kiếm, cũng bói toán không ra, cuối cùng chỉ có thể thông qua người liên quan đến cháu gái của mình để xem quẻ mới miễn cưỡng tìm tới một chút đầu mối hữu dụng.
Khó làm đây.
Tương Quỳ lại một lần nữa thở dài.
Đồng thời trong lòng có chút hối hận.
Sớm biết vậy đã bình tĩnh nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh bọn họ, không đến mức biến mọi chuyện thành như thế này rồi.
Giờ thì hay rồi, lân đầu tiên gặp mặt đã Lữ Thiếu Khanh chiếm tiện nghỉ, khí thế vượt trên ông ta, sau này đối thoại sẽ chỉ càng thêm khó khăn.
Không dùng được cách xem quẻ này để gian lận, đối đầu với Lữ Thiếu Khanh sẽ có vẻ càng thêm phí sức.
Nhưng mà, Tương Quỳ chỉ phiền muộn một chút, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Đồng thời, đấu chí tràn đầy.
Hừ, ta là một Hóa Thần, gió to sóng lớn gì ta chưa từng thấy qua?
Ngươi chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ, ta không tin không khống chế nổi ngươi.
Lúc này, Tương Ti Tiên cũng đến.
Nàng ta thu xếp xong cho nhóm Lữ Thiếu Khanh liền vội vàng chạy đến, hi vọng có thể thuyết phục Tương Quỳ, không nên huyên náo khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng như vậy.
Tuy nhiên sau khi nàng ta đến, nhìn thấy nhà gỗ bị sét đánh, ngửi được khí tức thảm liệt lưu lại trong không trung, Tương Ti Tiên kinh hãi.
"Gia gia, chuyện gì xảy ra?"
Tương Quỳ từng bị sét đánh không ít, nhưng đây là Tương Tỉ Tiên lân đầu tiên nhìn thấy thảm như vậy.
Trước kia chỉ có nhà gỗ bị đánh nhẹ một cái, bây giờ cả gian nhà đều bị đánh cho vỡ nát.
Đây không phải gian nhà bình thường, gian nhà này pháp khí nhị, tam, tứ phẩm có đánh xuống cũng chẳng có chút chuyện gì xảy ra, nơi tiềm tu của Hóa Thần không phải dạng công trình bã đậu.
Dưới sự ảnh hưởng quanh năm suốt tháng của Hóa Thần tu sĩ, cho dù là một gian nhà gỗ bình thường cũng sẽ trở nên không bình thường.
Bây giờ thì sao chứ, chẳng những nhà gỗ bị đánh thành bụi phấn mà ngay cả Tương Quỳ sắc mặt cũng tái nhợt, khí tức không thông suốt.
Không biết, còn tưởng rằng có cường địch tiến đến đánh lén Tương Quỳ. Tương Quỳ khoát khoát tay, ra hiệu mình không sao, loại chuyện này, quen rồi.
"Đã thu xếp xong cho bọn hắn?"
Tương Ti Tiên gật đầu, nói: "Thu xếp xong rồi, gia gia, người thật sự không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận